Thứ Hai, 10 tháng 10, 2022

[Truyện ngắn] Bóng đá học đường

Truyện này là mình sửa lại truyện của một bạn gửi vào mẫu góp ý, nếu bạn có góp ý gì xin gửi qua mẫu này nhé: https://forms.gle/o1FpNJDfAJivn89U7

Trong cái nắng chang chang của những ngày gần nghỉ hè, trên sân bóng đá nhân tạo của trường THPT Thánh Gióng ở Sài Gòn, có mỗi mình Dương, chàng trai 17 tuổi, đang tập sút phạt. Nhà trường đã cho tất cả học sinh nghỉ ở nhà để ôn thi cuối kì, lại giữa trưa, nên trên sân bóng chẳng có ai ngoài chàng trai trẻ này. Dương chẳng quan tâm mấy đến việc điểm số, và các giáo viên vẫn coi anh là học sinh cá biệt, nên anh chẳng có việc gì phải ngồi nhà ôn bài trong khi có thể lên trường chơi bóng.

Nghe nhiều tiếng bước chân đến gần, Dương giật mình quay lại.

"Này, làm hết hồn, tụi mày làm gì lén lén lút lút thế. Tưởng là mấy bà giám thị tới." - Dương nói

"À, tụi này hôm nay lên đây học nhóm, đang giờ nghỉ trưa định ra sân chơi thôi" - Thu trả lời

Dương nhìn đám con gái, tầm 5-6 đứa. Anh có nghe là đám con gái lớp B thích đá banh, nhưng chưa thấy tụi nó trên sân bao giờ. Cô bé đội trưởng, Thu, vừa xinh xắn, vừa chơi thể thao nhiều nên thân hình khoẻ mạnh, cuồn cuộn, và sexy. Dương cũng thích thú với cô bé, nhưng anh đang tập trung chơi bóng hơn.

"Banh của Dương à?" - Thu hỏi

"Hử...à...ừ" - Dương trả lời qua loa

"Cho tụi này chơi chung được không?" - Thu hỏi tiếp

"Phiền toái quá," Dương kêu ra tiếng, "tôi không chơi với con gái."

"Tại sao?" - Thu chất vấn

"Con gái biết bóng bánh quái gì mà đá" - Dương nói đầy ác ý

Thu và đám con gái có vẻ giật mình, rồi giận dữ. Bọn nó bị phụ huynh, thầy cô, và bạn bè coi thường riết nên giờ rất khó chịu với thái độ này của Dương. Bọn nó quay qua quay lại với nhau, có đứa định bỏ đi, nhưng con Thu cản lại, rồi quay qua nói với Dương:

"Thời đại nào mà còn coi thường người ta thế, có chắc đá thắng tụi này không mà lên giọng thế"

"Chắc. Nhưng tôi chẳng việc gì phải đá với mấy người." - Dương vẫn còn không thèm nhìn mặt đám con gái, chỉ sút, rồi lượm banh, rồi sút

"Chứ theo mày con gái thì nên làm gì?"

"Con gái...đẹp là được" - Dương trả lời, không suy nghĩ nhiều

"Láo...thế thì đá banh thi đi, xem ai hơn ai" - Thu nói

"Không" - Dương vẫn nhất quyết

"Đá banh thi 1 đấu 1, mỗi lần ai để thua một bàn thì, phải cởi một món đồ" - Thu tự tin đề xuất

Dương bỗng quay người lại, giật mình. Con Thu nó xinh xắn, sexy vậy, hôm nay là ngày may mắn của mình rồi, Dương nghĩ.

"Cởi đến khi nào?" - Dương hỏi kĩ lại

"Thua lần 1 cởi áo, thua lần 2 cởi quần, thua lần 3...cởi hết" - Thu nói, mỉm cười một cái vừa gợi tình vừa đầy nham hiểm

"Nói không rút lời nghen" - Dương chìa tay ra, làm dấu hiệu bắt tay

Thu nắm lấy tay Dương, bắt tay đồng ý.

Bắt đầu trận đấu, Dương cầm bóng trước, anh định rê bóng chạy thật nhanh về phía khung thành Thu. Nhưng bất ngờ thay, Thu chạy chẳng thua gì anh. Thu áp sát tranh chấp bóng, làm cho Dương yếu bóng vía sút vội, bay cách xa khung thành cả 2 mét. Thu lấy bóng, rê bóng về phía khung thành Dương. Dương áp sát định cướp bóng, chuồi bóng nhưng hụt. Thu nhẹ nhàng sút bóng vào lưới Dương.

"Cởi áo ra" - Thu nói dõng dạc

Dương vừa cởi áo vừa hậm hực. "Ăn hên thôi" - Dương lẩm bẩm

Lần thứ 2, đến lượt Thu cầm bóng trước. Cô nhanh chóng rê bóng qua người Dương, rồi chuẩn bị sút để thắng lần thứ 2. Bỗng cô cảm thấy tay của Dương đẩy mạnh vào lưng mình làm cô ngã sấp xuống. Dương lấy bóng ghi bàn thắng đơn giản.

"Đến lượt mày cởi áo đó" - Dương nói

"Này, ai cho mày xô người ta như vậy. Đó là phạm lỗi rồi" - Đám con gái theo dõi trận đấu tức mình kêu to

"Có trọng tài ở đây không?" - Dương nói hạch sách

"Kệ nó, cho nó thắng vòng này" - Thu la to với đám con gái

Thu cởi chiếc áo ngoài của mình ra, để lộ bộ ngực đầy đặn trong chiếc áo ngực thể thao đen. Cơ thể cô đầy cơ, cuồn cuộn, làm Dương cảm thấy rạo rực vô cùng. "Ôi, được thấy nó khoả thân thì thoả mãn phải biết" - Dương thầm nghĩ

Nhưng Thu nói đầy tự tin: "Nhìn cho sướng mắt đi, mày chỉ nhìn thấy được đến đây thôi"

"Nhìn cho sướng mắt đi, mày chỉ nhìn thấy được đến đây thôi"

Lần tiếp theo, Dương lại cầm bóng trước. Thu nhanh chóng tranh chấp bóng. Dương lại giở bài cũ, định đẩy Thu ngã xuống mặt cỏ. Nhưng Thu nhìn thấy trước, nhẹ nhàng đảo vai, làm cho Dương té ngay xuống. Lần này, đến lượt Thu ghi một bàn thắng dễ dàng.

"Lột quần ra" - Thu nói nhanh chóng

Dương hơi ngượng, nhưng vẫn nghĩ mình thắng được. Anh cởi quần ra, chỉ còn chiếc quần lót trước mặt đám con gái. Dương vật anh hơi cứng dần lên, phần vì thấy cơ thể viên mãn của Thu, phần vì ngượng. 

Vòng kế tiếp, Thu cầm bóng. Lần này Dương cẩn thận, không dám áp sát nhanh nữa. Nhưng Dương chần chừ làm cho Thu có cơ hội lại gần khung thành. Anh đứng vào khung thành để làm thủ môn, nhưng Thu sút một quả quá hiểm, vào ngay góc trên khung thành, và Dương không có một cơ hội nào.

"Xong, hết trận" - Thu thoả mãn nói

Dương bần thần, vội vàng vờ nhặt quần áo rồi bỏ đi, không nói gì. Bỗng đám con gái đứng chặn Dương lại, vây quanh anh.

"Đi đâu đó" - Nhàn, một trong mấy đứa con gái, nói

"Thì mấy người thắng rồi đó, muốn gì nữa"

"Ủa quên hả? Lột cái quần be bé đó ra rồi muốn đi đâu rồi đi" - Thu nói, đám con gái đồng ý

"Tưởng...tưởng nói giỡn thôi" - Dương nói đầy nơm nớp

"Giỡn cái gì, lúc tao thua mày có nghĩ là giỡn không" - Thu đáp lại

"Nhưng..." - Dương đuối lý

"Cởi ra đi cho mai mốt bớt cái thái độ coi thường con gái lại. Giờ mày không cởi là tụi tao cởi phụ à"

Dương đắn đo, sợ sệt. Nhưng sau vài chục giây, đám con gái bắt đầu lại gần, Dương mới nói:

"Thôi...thôi được rồi"

Dương cởi nốt chiếc quần lót trên người, trần truồng trước mặt đám con gái lớp B.

"Ô hô hô" - có đứa thốt lên

"Mày có bao giờ thấy cu người khác chưa" - có đứa quay qua hỏi bạn

"Chưa, mà tao chắc chắn nó phải lớn hơn vậy chứ" - bạn nó che miệng cười, bình phẩm

"Có chắc nó là con trai không ba, đá banh thua con gái, xong giờ chim chỉ to hơn trái chôm chôm vậy" - Thu chêm vào

Dương sợ và ngượng không biết nói gì, chỉ biết đứng trơ ra đó.

Thu nắm lấy dương vật của Dương, làm Dương bàng hoàng là Thu lại dạn như vậy. Xoa xoa, Thu hỏi: "Ê mày, cái này có to lên được nữa không hay nhiêu đây thôi là hết cỡ rồi"

"Mày không mặc áo lại xoa xoa cu nó vậy, tao nghĩ nhiêu đó là hết cỡ rồi đó" - con Nhàn nói với Thu

Thu vẫn xoa cái dương vật trước mặt, chửi đểu: "Sao, cố lên, to thêm tí nữa xem nào. Chứ có nhiêu đây thôi thì mày về đòi ba má mày đền đi chứ cái này nó bị hỏng rồi"

"Này...tôi xin lỗi vì lúc trước có coi thường các bạn...để tôi đi đi" - Dương chỉ biết xin

Bỗng Dương nghe tiếng máy hình từ điện thoại của Thu. 

"Tối đăng lên Facebook" - Thu nói

"Này...đừng mà" - Dương tiếp tục cầu xin

Thu tiếp tục cười há há đầy thoả mãn vì được dạy cho tên ngạo mạn này một bài học. Nhưng Thu bỗng nảy ra một ý tưởng nữa. Cô lại túi đồ, lấy chiếc quần lót ren đen mà cô định thay ra sau giờ học, rồi ném cho Dương.

"Hả..." - Dương hơi bất ngờ

"Tao nghĩ là mày mặc cái đó sẽ vừa hơn quần lót nam đó, mặc vô đi" - Thu ra lệnh



Đám con gái vừa cười, vừa thích thú, vừa chọc quê Dương: "Con Thu nó nói đúng đó, mày mặc quần lót nam chi cho nó thừa vải."

Dương biết không chối được, đành từ từ mặc vào. Đứng đó trong chiếc quần lót, anh thấy còn hổ thẹn hơn lúc không mặc gì.

Thu lại lấy điện thoại ra chụp, còn Dương chỉ biết biểu tình yếu ớt.

"Thôi được rồi, cho mày giữ cái xì líp nữ làm quà đó, tao nghĩ mày mặc vậy tốt hơn mặc xì líp nam nhiều, nên mày đi mua thêm vài cái nữa đi là đẹp"

"Còn...còn mấy tấm ảnh thì sao" - Dương hỏi

"Thì tụi tao đăng lên mạng rồi cho mấy đứa trong trường coi chứ sao" - Thu trả lời hiển nhiên, rồi cười hí hí

"Thôi, đừng...tha cho tôi đi" 

"Hừm..." - Thu suy nghĩ

"Giờ tao cho mày một cơ hội. Sau khi thi, tròn 3 tuần nữa, đến phòng họp lớn của trường. Tao muốn mày phải giả gái 100% từ trên xuống dưới. Từ quần áo, đến tóc tai, đến diện mạo. Nếu bọn tao thấy giả gái thành công thì sẽ xoá mấy tấm ảnh này cho mày"

"Dạ...được" - Dương vội đồng ý

Dương vội vàng mặc đồ vào rồi bỏ đi, nhưng Thu có nói lại câu cuối:

"À này, con gái không có cu đâu nhé"

"Nhưng...làm sao tôi giấu được" - Dương hỏi

"Tự tìm cách đi, còn nếu không được thì," Thu dừng lại rồi quay qua cười với đám bạn, "cắt quách đi, chứ cái đó cũng không quan hệ với ai được đâu"

Rồi cả đám cười há há, bắt đầu chơi bóng với nhau.

----

Dương thở dài, cuối cùng thì ngày này cũng đến. Suốt 3 tuần qua Dương đã phải đi mua váy, áo, đồ lót, tóc giả, giầy cao gót, rồi tất chân, để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Anh cũng phải lén lấy đồ trang điểm của mẹ, rồi lên mạng tìm cách trang điểm, cách mặc quần áo, và cả cách giấu cái của quý bé nhỏ của anh đi.

Giữa trưa, anh mở cửa phòng họp lớn, rồi rón rén bước vào. Nhưng đám con gái lớp B đã chờ sẵn.

"Chào em, em tên gì?" - Thu hỏi

"Dạ...em tên Dương" - Dương trả lời

"Em làm tốt lắm, nhưng bề ngoài thôi chưa đủ, vén váy lên cho chị kiểm tra đi em" - Thu yêu cầu

Dương chỉ muốn làm xong việc càng nhanh càng tốt, nên đành từ từ vén váy lên:


Anh bắt đầu nghe được tiếng cười của mấy đứa con gái.

"Xì líp hồng, sexy lắm, cũng không thấy cu đâu luôn, tốt" - Thu nói

"Em...đi được chưa?" - Dương hỏi

"À không em, làm gì vội vàng vậy. Hôm bữa chị có hỏi em là con gái phải làm gì, thì em bảo là con gái phải đẹp, có phải không?"

"Dạ...em không có ý đó, em xin lỗi"

"Xin lỗi trễ rồi cô bé, bây giờ làm đẹp đi. Em ra uốn éo thế nào cho giống người mẫu sexy. Bọn chị thấy sexy thì em mới được dừng."

Dương sợ, nhưng thấy không có cách khác, anh đành phải tạo nhiều tư thế nhạy cảm. Còn bọn con gái thì liên tục chêm vào nhiều câu chỉ dẫn anh cách tạo dáng: "Ưỡn ngực lên, chu mông ra, khoe cái chân dài đi"


Sau một hồi, Thu hỏi đám bạn: "Tha cho nó chưa?"

"Chưa, làm gì dễ vậy, bữa nó bắt mày cởi áo cho nó coi mà" - Nhàn trả lời

"Chuẩn" Thu nói rồi quay qua nói với Dương, "cởi áo với váy ra"

Dương hít một hơi sâu. anh đã chuẩn bị tâm lý trước cho tình huống này, nhưng giờ đây anh vẫn thấy bị sỉ nhục vô cùng. Anh chỉ biế từ từ cởi áo, cởi váy, rồi đứng trước mặt Thu và đám bạn trong bộ nội y nữ.

"Chu choa, có ngực luôn. Cái này là ngực giả hay là xài áo nâng ngực thế"

"Mà nó cũng biết chọn áo lót với cùng lót cùng màu, sexy ha"

"Thằng này rõ ràng làm con gái giỏi hơn làm con trai rồi"

Dương vẫn chỉ đứng đó im lặng, nhận sự chê cười và sỉ nhục. Sau cùng, Thu rút điện thoại ra, nói:

"Thôi được rồi, như thoả thuận, tao xoá hình của mày"

Nhưng trong lúc xoá thì con Nhàn lại gần, thủ thỉ vào tai Thu một cái gì đó. Thu mỉm cười, bảo: "Được đó"

"Tôi đi được chưa?" - Dương hỏi

"Khoan, chờ tí" - Thu chặn lại

Chờ khoảng 3 phút, con Nhàn quay lại, với vài sợi dây dùng trong tiết giáo dục quốc phòng. Dương hoảng sợ, thấy đám con gái cũng không còn hình của mình, bỏ chạy ra khỏi cửa. Nhưng Thu còn nhanh hơn, trước khi Dương kịp đến cửa thì đã bị đè xuống. Rồi 5,6 đứa con gái dùng dây trói Dương, trong bộ nội y nữ, vào một góc phòng.

"Các người, các người làm gì nữa vậy" - Dương la lên

Các người, các người làm gì nữa vậy

"Ủa mày không biết hả" - Nhàn nói

"Nó có quan tâm bài vở đâu mà biết" - Thu nói

"Chuyện gì vậy" - Dương vẫn hốt hoảng hỏi, không cựa quậy được trong bộ quần áo lót nữ

"Tầm 10 phút nữa là họp tổng kết năm học của trường. Cả trường, toàn bộ giáo viên, học sinh, ban giám hiệu sẽ ở đây" - Thu nói

"Không..." - Dương đã dần hiểu

"Và mọi người hôm nay sẽ được thấy Nữ hoàng Nội y Dương đây" - Thu vừa nói vừa cười há há

Bọn con gái từ từ bỏ đi. Còn Dương thì liên tục kêu gào như muốn khóc:

"Không, gỡ trói cho tôi, đừng bỏ tôi ở lại. Không, KHÔNG, QUAY LẠI ĐÂY"

Không, gỡ trói cho tôi, đừng bỏ tôi ở lại. Không, KHÔNG, QUAY LẠI ĐÂY


Hơn 10 phút sau, tiếng chuông trường reng lên, và hàng trăm người trong trường đổ vào phòng họp lớn...

Hết


Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2022

[Người bạn cùng lớp] - Phần 4

Tôi với nhỏ Hạnh ngày càng thân nhau, và mỗi cuối tuần tôi vẫn cứ đến nhà nhỏ Hạnh chơi. Nhưng ở trên lớp, nhỏ Hạnh ngày càng muốn lại gần chơi với tôi hơn. Chắc là nó cũng chỉ có ý tốt, nhưng tôi thì sợ bị mọi người bàn tán, rồi phát hiện ra bí mật của tôi lắm. Nên tôi cũng chỉ cười gượng với nhỏ Hạnh rồi tìm lý do làm việc khác.

Một giờ nghỉ giải lao hôm nọ, đám con trai to mồm ngồi ở ngay phía trên tôi đang thích thú cầm điện thoại xem một cái gì đó. Thì ra là bọn nó mới tìm được ảnh của chị Đan, mới ra trường năm rồi, mặc bikini đi tắm biển. Thằng Trung bỗng quay xuống, đưa cho tôi tấm hình của chị chỉ mặc mỗi bộ bikini xanh, rồi nói:

"Coi thử đi, thích không mậy?"

"Nó thích lắm đó" - nhỏ Hạnh bỗng lên tiếng trả lời hộ, rồi cười với tôi một nét đầy ám chỉ

Tôi bỗng hoảng sợ. Chẳng lẽ nhỏ Hạnh định bật mí mối quan hệ của tôi với nó cho đám trong lớp biết sao? 

"Biết gì mà nói" - Tôi bất giác quát lại

Nhỏ Hạnh bỗng giật mình, có lẽ nó cũng không ngờ tôi lại phản ứng mạnh vậy. Nó chỉ quay đầu đi khó chịu, lẩm bẩm:

"Tao biết nhiều lắm nha"

"Hả? Mày biết cái gì? Kể xem nào" - mấy đứa con trai hùa theo, làm tôi toát mồ hôi hột

"Nó biết nó mặc bikini không sexy bằng nên ghen tị thôi" - trong cơn hoảng sợ, tôi tìm cách đánh lạc hướng mọi người

Đám con trai nghe nhỏ Hạnh bị chọc vậy cười khanh khách.

Nhỏ Hạnh nhìn tôi có vẻ giận và thất vọng lắm. Tôi cũng thấy có lỗi với nhỏ Hạnh, có lẽ tôi phản ứng hơi quá đáng. Nhỏ Hạnh chán nản đứng dậy bỏ đi. Nhưng nó chỉ đi được vài bước thì Bạc, tên học sinh cá biệt nhất lớp, lại hỏi:

"Hạnh mặc nội y có đẹp được như chị Đan không?"

"Biến đi" - nhỏ Hạnh trả lời

Bỗng thằng Bạc nắm lấy váy học sinh của nhỏ Hạnh, rồi tụt xuống, la lên: "Vậy cho kiểm tra cái nha". Nhỏ Hạnh ré lên một tiếng to, rồi vội vàng cố gắng kéo váy lên lại. Nhưng cả lớp đã kịp nhìn thấy nội y của nó rồi. "Mặc đồ lót ren luôn ha" - tên Bạc vừa cười vừa chỉ vào nhỏ Hạnh. Còn nhỏ Hạnh thì chỉ kịp nhịn nước mắt, kéo váy lên, rồi bỏ ra khỏi lớp. Mãi đến đầu giờ sau mới thấy nó lầm lì quay lại học.

Nhỏ Hạnh ré lên, rồi tìm cách kéo lại váy lên

Cuối ngày hôm đó, tôi lén ra chỗ nhỏ Hạnh trước khi nó về nhà:

"Hôm nay tớ hơi quá đáng, cho tớ xin lỗi nhé"

Nhỏ Hạnh không nói gì, còn không thèm nhìn mặt tôi. Nó bỏ đi không nói một tiếng nào.

Rồi mấy ngày, rồi cả mấy tuần sau, nhỏ Hạnh vẫn không thèm nhìn mặt tôi. Mỗi lần tôi đánh tiếng hỏi chuyện thì nó coi như tôi không có ở đó. Cuối tuần tôi ghé thăm nhà nhỏ Hạnh, bấm chuông cũng không ai trả lời. Chắc là nó giận tôi lắm. Nhưng làm sao tôi trách được nó, tại tôi mà nó mới bị chọc trước cả lớp vậy.

Còn tôi, thì tôi buồn lắm. Từ đó đến giờ chỉ có bên nhỏ Hạnh là tôi được sống thật một chút với giấc mơ của mình. Giờ đây, tôi lại cô đơn. Tôi lại không có một người bạn nào ở lớp, lại như vô hình với mọi người. 

Có những lúc tôi định coi như chưa bao giờ để cho nhỏ Hạnh biết bí mật của mình, nhưng nhìn thấy nó trong lớp, tôi lại vừa xao xuyến vừa buồn như người thất tình. Có lẽ tôi có tình cảm với nhỏ Hạnh thật.

Không, tôi thầm nghĩ, mối quan hệ này tôi phải giữ cho bằng được.

----

Tôi không đi học một tuần, rồi hai tuần. Sau cùng, nhỏ Hạnh cũng nhắn tin cho tôi, hỏi cụt lủn:

"Này, sao không đi học?"

Có lẽ nó cũng sợ là vì nó giận dỗi như vậy mà tôi bỏ học. Tôi cũng chỉ trả lời ngắn gọn:

"Mai tớ đi học"

Ngày hôm sau, kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị 2 tuần được thi hành. Tôi tìm được cách mượn đồng phục nữ từ một bạn người quen, dù có làm cho bạn khó hiểu vô cùng là tôi lấy đồng phục nữ làm gì. Tôi dậy sớm, đeo tóc giả, trang điểm, rồi mặc toàn bộ bộ y phục lên. Tôi đến trường, nhưng không vào lớp, vì chẳng ai trong lớp biết tôi là ai. Tôi trốn trong phòng thư viện của trường, chỉ đến giờ nghỉ trưa mới lên lớp.

Thấy nhỏ Hạnh đang thu dọn đồ chuẩn bị nghỉ trưa, tôi lại gần, lên tiếng:

"Chào Hạnh"

"Ai...ai vậy?" - nhỏ Hạnh giật mình quay lại, nó cũng không nhận ra tôi

"Tớ...là Khánh Ngọc đây" - tôi cố hết sức với giọng nữ giả của mình

Nhỏ Hạnh bần thần, ngạc nhiên. Có mấy đứa trong lớp hỏi nó: "Hạnh, ai đây?"

"À...con bạn tớ bên lớp khác ấy mà, chắc tụi mày chưa gặp bao giờ" - nhỏ Hạnh chỉ trả lời qua loa

Nhỏ Hạnh nhanh chóng kéo tôi ra khỏi lớp, rồi vào một phòng kín ở thư viện.

"Phòng gì đây?" - tôi hỏi

"Phòng họp chi bộ, thường chỉ có cán bộ lớp được vào, giờ này không có ai đâu" - nó trả lời

"À" - tôi chỉ gật gù

"Cậu làm cái quái gì thế? Sao lại ăn mặc thế này đến trường" - nhỏ Hạnh hỏi đầy hoang mang

"Tớ... tớ xin lỗi vì hôm nọ vì sợ cậu nói cho mọi người biết mà có lỗi với cậu. Hôm nay tớ mặc thế này đến trường để cho cậu thấy là cậu đối với tớ là quan trọng nhất, chứ không phải việc kia" - tôi gượng gạo nói

"Trời..." - nhỏ Hạnh nói, nhưng nó đã bắt đầu cười - "cậu...cậu ngốc lắm"

Bỗng có một phút lặng, cả hai đứa chả biết nói gì ngại ngùng. Rồi nhỏ Hạnh lên tiếng:

"Cậu...giả gái giống lắm"

"Cám ơn" - tôi chẳng biết trả lời khác sao

"Mà...chỉ mặc quần áo con gái bên ngoài thôi...hay là...?" - nhỏ Hạnh tò mò

Biết ý, tôi cũng không dám chối, trả lời: "Có cả nội y bên trong nữa"

Nhỏ Hạnh bỗng trở nên đầy thích thú: "Đâu, cho tớ coi"

"Này, cậu đừng có vô duyên" - tôi đẩy nhỏ Hạnh ra

Nhỏ Hạnh bỗng lấy tay vén váy tôi lên, tôi bất giác dùng tay đẩy ra, rồi la lên: "Á, đừng"


"Kêu như đứa con gái, mà có mặc xì líp ren luôn" - nhỏ Hạnh vừa cười vừa nói. Nó đẩy tay tôi ra, rồi kéo hẳn cái váy lên, nhìn thấy hết chiếc quần lót ren đen mà tôi đang mặc.

Bỗng nhỏ Hạnh dừng lại: "Ủa... "nó" đâu rồi?"

Tôi ngượng quá, không trả lời kịp. Nhỏ Hạnh quay qua tôi, với ánh nhìn hoảng sợ: "Cậu...cậu đi cắt luôn à..."

"K...." - tôi chưa kịp trả lời

"Sao cậu dại dột thế, sao lại làm thế"

"Không...không...tớ chỉ giấu nó đi thôi. Tại váy ngắn quá, tớ sợ mọi người thấy rồi biết, nên..."

"Nên giấu đi cho giống con gái?" - nhỏ Hạnh vừa cười vừa kết thúc câu nói hộ tôi

Nhỏ Hạnh lại gần tôi, sờ mó bộ quần áo, rồi vẫn nói tiếp: "Làm sao giấu nguyên cục thịt đi được hay ha. À nhưng mà nhắc mới nhớ cậu cũng chả có bao nhiêu để mà giấu"

Rồi nó chạm vào vai tôi, bỗng cảm thấy dây áo ngực: "Cậu có mặc áo ngực luôn à?"

"Ừ..."

"Rồi làm sao có bộ ngực săn đẹp vậy?" - nó hỏi tiếp

"Cái này là dùng áo nâng ngực, với có nhét đồ độn thêm nữa"

"Cởi áo ra cho tớ xem" - nó ra lệnh

"Này...lỡ có ai bước vào..."

"Cởi ra, còn không thì đừng có bày đặt xin lỗi nữa"

Tôi đành phải từ từ tháo cúc áo, rồi để lộ mình cho nhỏ Hạnh thấy.





"Trời...ngực đẹp quá...áo ngực cũng đẹp" - nhỏ Hạnh vừa khen vừa cười nức nở

Tôi im lặng không biết nói gì. Dù sao, tôi cũng hơi cảm thấy thích thú vì được khen như vậy.

"Thế..cậu tha lỗi cho tớ chưa"

"Để tớ ra ngoài suy nghĩ đã"

Nhỏ Hạnh bước ra khỏi cửa, nhưng có quay lại nói: "À...không được mặc đồ lên nhé, tớ quay lại mà không thấy bộ ngực sexy và cái quần xì líp phẳng lì của cậu thì đừng trách"

Tôi đành phải ngồi chờ nhỏ Hạnh suy nghĩ. Dù nó có tha lỗi cho tôi không, tôi cũng thấy thoả mãn khi được đến trường một hôm trong bộ dạng này. Tôi chỉ hy vọng rằng tôi với nó sẽ còn được thân thiết như vậy thêm nhiều lâu nữa.

Tôi đang ngồi chờ thì nhỏ Hạnh mở cửa quay lại. Nhưng đi theo nó còn có thằng Trung, thằng Quân, thằng Nhật. Lần này thì đến lượt tôi ré lên một tiếng. Cả 3 bọn nó nhìn thẳng vào áo lót và bộ ngực của tôi, và tôi chỉ biết ôm ngực quay đi.


"Ối chết, Khánh Ngọc đang thay đồ, đi ra cho người ta thay đồ coi" - nhỏ Hạnh giả vờ, đuổi bọn kia đi

Lúc nó quay lại, tôi đã rơm rớm nước mắt, vội vàng cài áo lại. Tôi vùng vằng với nhỏ Hạnh:

"Sao cậu nỡ làm thế"

"Này, sao lại sướt mướt như con gái thế, giờ thì mình huề rồi nha" - nhỏ Hạnh chỉ cười rồi đáp

Nó giúp tôi mặc đồ lại, rồi tôi hẹn nó gặp nhau lúc tan trường. Tôi lại trốn trong phòng thư viện, dù tôi có để ý các ông thầy canh thư viện cứ nhìn vào mấy chỗ nhạy cảm của tôi mãi.

----

Cuối giờ, tôi gặp nhỏ Hạnh. Nhỏ Hạnh nhẹ nhàng nói:

"Cậu dũng cảm lắm, tớ không nghĩ là cậu sẽ làm vậy"

"Vì tớ..."

"Sao?"

Tôi hít một hơi đầy, rồi đáp: "Vì tớ thích cậu lắm"

Nhỏ Hạnh im lặng một hồi, rồi trả lời: "Tớ cũng thích cậu"

"Thật...thật ư?"

"Thật chứ...Nhưng tớ không thích thằng con trai xấu tính vô duyên kia, tớ chỉ thích Khánh Ngọc thôi"

"Vậy tớ sẽ là Khánh Ngọc"

"Thế nhé, vậy mình quen nhau nha" - nhỏ Hạnh mở vòng tay ra. Rồi tôi ôm lấy nhỏ Hạnh. "Chu choa ngực bự quá" - nó còn đùa được câu cuối


Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2022

[Tổng hợp truyện ngắn] Đời sống vợ chồng

Dưới đây là tổng hợp một số câu chuyện mà mình đã được nghe, thấy, biết về đời sống vợ chồng của nhiều chàng trai trẻ. Nếu các bạn có ý tưởng truyện hoặc có kinh nghiệm cá nhân gì muốn chia sẻ, hãy chia sẻ ở đây nhé. Biết đâu câu chuyện của các bạn sẽ trở thành một bài đăng trong tương lai.

----------

Nghe tiếng xe của vợ đi xa rồi, An nhanh chân chạy lên phòng ngủ, đóng sập cửa vào, rồi bắt đầu cởi đồ ra. Anh luôn giữ cho cơ thể mình của mình mượt mà như cơ thể một người phụ nữ, khi vợ hỏi thì anh chỉ chối là do lỗ chân lông của anh yếu, phải thường xuyên cạo đi để tránh bị viêm. Anh cẩn thận lấy mái tóc giả cao cấp mà anh giấu kín, và tỉ mỉ đặt lên đầu sao cho chính anh còn không nhận ra đây là bộ tóc giả. Anh lấy ra thêm bộ ngực giả để đeo vào, cũng là một thứ được giấu kín khỏi vợ anh.

Rồi An mở ngăn nội y của vợ, chọn ra một bộ nội y xanh lá thật quyến rũ. Anh đeo chiếc áo ngực vào, vừa khít với bộ ngực giả của anh. Do đã làm nhiều lần nên An mặc áo ngực dễ dàng không thua gì một người con gái. Rồi anh lấy chiếc quần lót, xỏ qua 2 chân, rồi mặc lên. Chiếc quần lót chạm nhẹ vào phần đùi mượt mà của anh, làm cơ thể anh rung lên một chút. Anh giấu cái đàn ông của anh đi, làm phần trước chiếc quần lót phẳng lì như nó được thiết kế. 

Sau cùng, anh đeo một chiếc vòng cổ mà anh tìm được, rồi đánh son phấn lên. Anh dừng lại và nhìn mình trước gương, và tự ái mộ vẻ đẹp của mình. Trước mặt anh là một cô gái có thể đi thi hoa hậu. Anh yêu phụ nữ, nhưng anh yêu vẻ đẹp của phụ nữ đến nỗi anh ước chi chính anh cũng sở hữu cái vẻ đẹp ấy.

Anh nằm trên giường, thoả mãn với chính mình. Lâng lâng vui vẻ, anh thiếp đi lúc nào không hay...

Vài giờ sau đó, anh giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng của vợ mình bước lên cầu thang:

"Em về rồi nhé" - vợ anh nói

"Đừng...đừng vào phòng, anh đang bận một tí" - anh hốt hoảng trả lời

"Ôi giời ơi em đi cả ngày đau chân lắm rồi, giờ chỉ muốn nằm xuống thôi. Anh bận gì cứ làm đi em không làm phiền đâu"

"Không...đừng vào...cho anh 5 phút thôi" - anh vội vàng bật dậy

"Anh đang làm gì đấy?" - vợ anh nghi ngờ hỏi

An chưa kịp bước ra khỏi giường thì nắm cửa phòng ngủ xoay, cánh cửa từ từ mở ra, và anh còn chưa kịp nhìn kĩ vợ mình thì đã nghe thấy tiếng ré lên đầy kinh ngạc của vợ.







----------





Phương bước vào nhà, mở cửa ra, thở dài khi nhìn thấy ông chồng bất tài của cô vẫn đang ngồi chơi game trên máy tính như mọi ngày. Tiến, chồng của Phương, đã mất việc được nửa năm, mà mãi vẫn không kiếm được việc mới. Phần vì Tiến lười không cố gắng, phần vì anh cũng chẳng có tài cán gì để mà có ai thuê. Phương làm trưởng phòng một công ty nhỏ, lương cũng chỉ gọi là khá, và cô đã quá mệt mỏi với việc ngày ngày cô còng lưng đi làm để nuôi ông chồng vô tích sự.

Bỗng Phương nảy ra một ý tưởng. Ngày hôm sau đi làm về, Phương nói với Tiến:

"Từ giờ em sẽ không cho anh tiền tiêu nữa. Em cho anh bữa cơm buổi tối, cái giường nằm ngủ, còn lại anh tiêu xài gì thì tự kiếm tiền đi"

"Ôi, em ơi, nhưng còn tiền chơi game, tiền mua quần áo, tiền xăng xe đi lại, anh biết làm sao?" - Tiến cầu xin

"Hoặc là anh kiếm cho ra công việc, hoặc là anh làm việc nhà, em sẽ trả lương cho anh. Hàng ngày buổi tối khi em về, anh sẽ dọn nhà, nấu cơm, rửa chén, lau bàn ghế. Đổi lại em sẽ cho anh tiền tiêu." - Phương giải thích

Tiến rên lên một tiếng vì lười, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

"Khoan, em chưa nói hết. Em không muốn anh ỷ lại. Thế nên là, khi nào làm việc nhà, anh sẽ phải mặc bộ y phục của hầu nữ này."

Phương nói rồi rút ra nhiều bộ nội y ren đen, một đôi tất chân đen, và nhiều chiếc váy đen, tất cả đều rất diêm dúa, nữ tính.

"Cái gì? Nhưng...đây là đồ của con gái mà" - Tiến phản đối

"Chứ anh có phải là đàn ông trong nhà không? Ai đời lại để vợ nuôi, sống như ở đợ" - Phương quát lại

"Nhưng..." 

"Không có nhưng gì hết. Nếu anh muốn tiền, thì bắt đầu từ tối hôm nay luôn. Cởi quần áo ra, mặc bộ y phục này vào, và làm việc đi"

Tiến đành phải trút bỏ xiêm y. Phương giúp Tiến mặc bộ y phục vào, từ việc cài dây áo lót, chỉnh quần lót ren, mặc bộ tất chân, và cuối cùng là mặc chiếc váy vào. 

Lần đầu tiên mặc đồ phụ nữ, Tiến mới biết nó bó như thế nào. Từng tí một anh cảm nhận được vải và ren bám vào cơ thể anh, đặc biệt là ở vùng kín, nơi chiếc quần lót nhỏ làm anh thấy khó chịu vô cùng. Anh nhìn Phương một cái nhìn đầy giận dữ, nói:

"Sao em có thể làm vậy với anh"

Phương đút vài tờ tiền vào tay Tiến, rồi nói: "Làm việc đi bé gái, nhớ làm cho sạch không là tuần sau trừ lương nhé". Phương vỗ đít Tiến một phát rồi bỏ đi.


Vài tuần trôi qua, Phương chán nản vô cùng khi Tiến vẫn chưa kiếm được việc. Cô tưởng sự xấu hổ của việc ngày ngày phải mặc đồ lót, váy nữ sẽ làm động lực cho Tiến tìm việc. Nhưng không, anh vẫn quá bất tài và không ai muốn giao việc cho anh.

Thế là, một buổi tối, khi Tiến đang dọn nhà, chuông cửa bỗng reng lên.

"Ai tới giờ này vậy" - Tiến hỏi

"À, mấy đứa con gái đồng nghiệp ấy mà" - Phương trả lời

"Để anh đi..."

"Không, anh không có đi đâu hết, đứng ngay đó, còn không đừng hòng nhận một xu nào từ tôi nữa" - Phương ra lệnh

Tiến chôn chân tại chỗ. Phương mở cửa ra, và bốn cô gái đồng nghiệp của Phương bước vào. Hội chị em nho nhỏ này thấy Tiến, không nhịn được cười, còn Tiến ngượng chỉ muốn chui xuống lỗ. Cười được hơn 10 phút, các chị em ngồi xuống.

"Trời trời, con Phương nó kêu nó bắt chồng nó mặc đồ hầu nữ rồi làm việc nhà để kiếm tiền, tao tưởng nó nói xạo, ai dè nó nói thiệt bay ơi" - một cô gái nói

"Tao phục nó thiệt á, phụ nữ bây giờ phải như nó" - một đứa khác đồng ý

Tiến đành vờ như hội chị em không có ở đó, quay mặt đi làm việc tiếp. Nhưng một trong đám con gái, không tha cho tiến, hỏi to:

"Anh Tiến ơi, thế dưới cái váy đó, anh mặc gì thế" - nó hỏi, và hội chị em lại không nhịn được cười

"Người ta hỏi thì trả lời đi Tiến" - Phương nói

"Dạ..." - Tiến không thốt nên lời, rơm rớm nước mắt

"Sao?" - Phương hằng giọng

"Dạ...tôi phải mặc quần lót, áo ngực của phụ nữ" - Tiến khó khăn lắm mới dứt được câu

Cả đám lại có thêm một tràng cười nữa, đứa nằm lăn ra ghế, đứa thì đập tay liên tục

"Tao không tin" - một cô gái nói

"Cho tao xem" - cô gái đó nói tiếp

Tiến run run khắp người, hai chân khép lại phần đùi như một cô gái hoảng sợ. Anh không cử động được vì quá bị sốc.

Phương thấy thế, ra lệnh:

"Vén váy lên, hay là hôm nay trốn không mặc"

"Có...có mặc chứ..." - Tiến trả lời, nhưng anh vẫn không cử động được gì

"Thôi mất thời gian quá" - Phương nói, rồi lại gần Tiến. Tiến biết vợ mình định làm gì, nhưng anh vẫn quá sốc không di chuyển được gì để chống cự

Phương đến bên cạnh, vén chiếc váy của Tiến lên, để lộ ra chiếc quần lót ren đen. Lại thêm 1 tràng cười nữa, nhưng Tiến quá bận khóc để nghe thấy.

Còn Phương, cô cười thoả mãn. Cô nhận ra cô cũng không cần chồng cô phải kiếm ra việc làm nữa. Từ bây giờ, Tiến sẽ là thú vui nho nhỏ của cô.





----------




"Em nhiều chuyện nó vừa vừa thôi chứ" - Nhật thấy vợ vừa về nhà, đã quát lớn lên với vợ

"Chuyện gì?" - Vợ anh, Mai, bình thản hỏi

"Em đi gặp bạn bè anh rồi kể chuyện giường gối của mình chứ còn chuyện gì!" - Nhật tiếp tục to tiếng

"Chuyện anh không làm tình được nhiều tuần nay ấy à? Em thích thì em kể thôi" - Mai trả lời

"Em kể như vậy làm sao anh gặp mọi người với tư cách thằng đàn ông được?"

"Đàn ông? Anh lấy tư cách gì là thằng đàn ông? Con cu của anh thì nhỏ, lại từ mấy tháng nay không cứng lên được nổi để làm tình. Người anh thì yếu hơn mấy đứa học sinh trung học, việc nặng trong nhà toàn phải để em lo. Đi làm thì lương em cũng gấp 5 lần lương anh. Vậy thì anh đàn ông ở chỗ nào?"

Nhật nghe vậy, bỗng im lặng.

"Chẳng qua là vì nể mình yêu nhau từ những năm đi học, chứ không em bỏ anh, đi ra ngoài thiên hạ thì bọn nó xếp hàng cưới làm vợ. Anh nghĩ anh là ai?"

"Anh...anh xin lỗi" - Nhật nói, rõ ràng đã thua cuộc đấu miệng này

"Xin lỗi cái con khỉ gì" - Mai giận dữ bỏ đi

Nhật tủi thân ngồi xuống một mình. Nhưng anh chẳng ngồi được lâu, chỉ vài phút sau Mai đùng đùng quay lại, trên tay cầm một chiếc quần lót hồng, một cái áo ngực trắng, váy và áo của cô. Cô vứt tất cả đống quần áo đó vào mặt Nhật, rồi ra lệnh ngắn gọn:

"Đi vào toa lét, mặc đồ này vào"

"Sao...sao cơ?" - Nhật ngạc nhiên 

"Để từ giờ anh không ảo tưởng cái sự đàn ông của anh nữa, mặc đồ con gái vào trước mặt em. Để xem thằng con trai mà phải mặc quần lót con gái trong tương lai còn dám lên giọng với em không."

"Nhưng..." - Nhật định phản đối, nhưng anh nghĩ lại, anh chẳng có thế gì để mà phản đối. Anh thở dài mang đồ vào toa lét, lúc vào còn nghe tiếng Mai nói nốt:

"Nhớ cạo hết lông chân, lông nách, không nó trông gớm lắm."

Sau 30 phút cạo lông trong bồn tắm, Nhật bắt đầu mặc đồ lên. Đầu tiên là chiếc quần lót hồng. Ban đầu anh tưởng sẽ không vừa anh, nhưng khi anh kéo quần lên, vùng kín anh nằm ngoan ngoãn và gọn gàng trong chiếc quần lót nữ. Anh thở dài, anh luôn biết rằng dương vật mình không phải là to, nhưng chẳng lẽ nó bé đến vậy. Không có nhiều thời gian suy nghĩ, anh mặc tiếp váy, áo ngực, và áo ngoài lên. Riêng chỉ có cái áo ngực là anh mãi mới cài khoá đằng sau được.

Nhật bước ra cho Mai nhìn thấy, cô thấy thế chỉ phá lên cười.

"Anh biết lỗi rồi" - Nhật nói với Mai

Mai bỏ ngoài tai lời xin lỗi của Nhật, cô kéo Nhật lại gần, dùng tay và sức khoẻ của mình đưa người Nhật dựa lên người mình, rồi vén cáy váy của Nhật lên.

"Ngoan, có chịu mặc quần xì líp con gái, mặc xong thấy sao?" - cô hỏi Nhật

Nhật không trả lời. Một phần do dương vật của anh chạm vào đùi của Mai, dương vật anh bỗng cứng hẳn lên. Mai cảm thấy dương vật của Nhật lớn dần lên trên đùi, lắc đầu nói đầu chán nản:

"Lúc làm tình thì không cứng lên nổi, mặc xì líp con gái thì lại cứng như cục đá. Đúng là thằng bê đê."

"Ư ư" - Nhật khó trả lời do dương vật của anh cứng ngắc

Rồi bất thình lình, Mai dùng tay đánh mạnh vào mông của Nhật. Mai đánh từng tiếng "Bốp, bốp, bốp" rõ to, còn Nhật rên lên đau đớn.

"Ai mới là người có quyền lực trong nhà này?" - Mai vừa đánh vừa hỏi

"Em" - Nhật vội vàng trả lời, trong khi Mai vẫn tát bốp bốp

"Còn dám nhận là đàn ông trong nhà không?" - Mai hỏi tiếp

"Anh không dám" - Nhật trả lời trong đau đớn

"Anh nghĩ trong đám bạn của anh, có đứa nào để cho vợ bắt mặt quần lót nữ rồi đánh đít không?"

"Anh nghĩ trong đám bạn của anh, có đứa nào mặc vừa quần lót nữ của vợ không? Có đứa nào cu cương cứng vẫn nằm gọn trong quần lót nữ không?"

Mai vừa đánh vừa chửi tiếp thêm khoảng 10 phút nữa. Chỉ khi mông của Nhật đã đỏ như hoa đào Tết rồi, Mai mới tha cho. 


Nhật đứng lên, lấy tay xoa xoa đằng sau nhưng đụng vào chỉ làm nó đau hơn. Anh cầm đồ nam, định vào toa lét thay ra, thì Mai cản lại:

"Đi đâu đó"

"Anh đi thay lại đồ cũ..."

"Anh mặc quần lót nữ vừa vặn như vậy, thì mặc quần lót nam để làm gì?"

"Nhưng..."

"Anh nghĩ con cu của anh có xứng đáng mặc đồ của nam giới không?"

"Anh..."

"Thế này nhé, chừng nào con cu của anh cứng được đủ lâu để làm tình, thì em sẽ cho anh quay lại mặc đồ nam. Còn chừng nào anh không làm tròn được bổn phận đàn ông của mình, thì mặc quần lót con gái đi cho nó đúng bản chất, hiểu chưa?"

Nhật không biết nói sao, chỉ biết gật đầu.

"À, còn nữa, đám bạn của anh chắc chắn là sẽ nghe chuyện này rồi, nên anh kiếm bạn mới đi là vừa" - Mai vừa nói vừa cười, bỏ đi phòng khác.




----------




Vài tiếng trước, khi đang trong giấc ngủ say, Hoàng bỗng thấy 5,6 người con gái bắt anh dậy, trói anh làm anh không cử động được. Vợ anh, Trinh, dắt con bồ nhí của anh vào phòng, nói:

"Tôi đã nghi ngờ anh mấy tháng nay, giờ con bồ của anh đã thú nhận là anh ngoại tình với tôi hơn 2 năm nay." - Trinh nói 

"Anh, anh xin lỗi" - Hoàng không biết nói gì hơn, chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi

"Đàn ông các anh thật tởm lợm, không có đứa nào tử tế. Nhưng hôm nay, sẽ có ít hơn 1 thằng đàn ông tởm lợm trên thế giới này"

"Em...em định giết anh?" - Hoàng sợ hãi hỏi

"Không, em đâu muốn đi tù. Rồi anh sẽ hiểu"

Thế là cả đám phụ nữ đội tóc giả, đánh trang điểm, cạo lông, rồi mặc cho Hoàng một bộ nội y nữ thật đẹp. Rồi bọn nó còng anh vào một chiếc ghế. Hoàng ngồi bệt trên chiếc ghế, anh hiểu rồi. Từ giờ khi ở nhà anh phải mặc đồ con gái. Nhưng tiếc cho anh, vợ anh không đơn giản như thế.

"Từ giờ anh sẽ sống như một người phụ nữ, nhưng tôi không muốn anh cảm thấy là anh bị ép buộc làm gì cả. Tôi muốn anh phải cầu xin được sống như một người phụ nữ."

"Là...là sao?" - Hoàng chưa hiểu

Trinh lệnh cho đám phụ nữ dùng 2 sợi dậy nhỏ, cột thật chặt dương vật và 2 hòn bi của anh lại. 

"Các cô...các cô làm gì vậy?" - Hoàng hốt hoảng

"Máu nó không lưu thông được xuống dưới này, tầm 8-12 tiếng nữa, cu và dái của anh sẽ tự chết. Anh sẽ không làm đàn ông nữa, nhưng nó sẽ càng ngày càng đau. Nếu anh muốn không đau nữa, thì hãy cầu xin bọn tôi, rồi bọn tôi sẽ cắt đi cho, thế là sẽ không đau nữa."

"Không..." - Hoàng xanh mặt

Trinh và các bạn ngồi xuống, chờ, tay cầm con dao đầy nham hiểu. Chỉ vài phút sau, Hoàng đã đau đến mức không ngồi trên ghế được, anh chổng mông lên, mặt đầy đau đớn, tay đập liên tục vào tường. Anh bị còng vào ghế nên không di chuyển nhiều được, làm cơn đau còn tệ hơn.

Hoàng bĩm môi, nhất quyết không để mất sự đàn ông của mình. Nhưng thời gian càng trôi qua, cơn đau càng tăng lên. Anh nhìn xuống và thấy dương vật của mình đang chết dần. Đau quá, và chắc cũng không cứu được dương vật của mình nữa. Anh chấp nhận số phận, đành quay qua xin với vợ mình:

"Cắt...cắt nó đi" - Hoàng nói

"Cắt cái gì cơ?" - Trinh giả vờ hỏi

"Xin em...hãy...cắt dương vật của anh đi" 

"Ủa...sao lại cắt?"

"Vì anh...đau quá"

"Trả lời vậy là sai rồi"

"A...a...đau quá...xin em cắt dương vật của anh đi... vì anh muốn được làm con gái"

"Tại sao anh thích được làm con gái?"

"Vì...", Hoàng đau đớn tìm cách nghĩ ra lý do, "vì mặc đồ con gái đẹp"

"Ủa, anh thích mặc đồ con gái thì cứ mặc đi chứ, sao phải cắt"

"Vì...mặc đồ con gái mà có dương vật nó không đẹp, phải cắt đi cho giống con gái nó mới đẹp"

"Cũng đúng nhỉ, để suy nghĩ" - Trinh vẫn chưa tha cho chồng

Hoàng đau quá, không biết làm gì hơn, chỉ còn biết lạy lục vợ cắt của quý đi cho cơn đau này kết thúc.

"Anh...anh thích được mặc đồ lót dễ thương, được dưỡng da, được điệu đà lắm...xin em tha cho anh" - Hoàng ngày phải càng sáng tạo, cố chứng tỏ nguyện vọng của mình với Trinh.

"Thôi được rồi, là do anh cầu xin đấy nhé" - Trinh cười nham hiểu, rồi tiến lại gần Hoàng...






Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2022

[Chuyện dài 1 tập] Chuyện ở làng đại học

Vừa qua ngày mới, trong màn đêm đen như mực ở Làng Đại học nằm ở ngoại ô thành phố, Trường, sinh viên năm 2 ngành quản lý, đi khe khẽ và rén rút bên kí túc xá nữ. Hắn dừng lại ở trước một phòng kí túc xá mà hắn đã toan tính sẵn, cậy khoá bằng chiếc kẹp giấy như hắn đã làm bao lần trước đây, rồi lẳng lặng đi vào.

Chỉ trong vài động tác, hắn cởi áo rồi dùng áo của mình trói Uyên, cô gái mà hắn đã lăm le được 2 tuần. Bất thình lình quá Uyên chỉ biết ú ớ. Hắn xé áo ngủ của Uyên, rồi dùng tay lột quần cô bé 19 tuổi. Uyên nằm sợ hãi trong bộ nội y ngủ xanh đen, biết điều gì sắp đến.

Rồi hắn cởi nốt chiếc quần lót của cô, định giở trò thú tính. Nhưng bất thình lình, cánh cửa phòng mở toang, và đứng trước hắn là 20, không, gần 30 nữ sinh của trường.

"Cái...cái gì đây" - hắn giật mình la lên

"Mày hiếp dâm hơn chục đứa suốt mấy tháng nay. Ai cũng đoán được nhưng không có bằng chứng. Mấy tuần nay để ý mày hay lăm le con Uyên, bọn tao đã khuyên được nó chịu làm mồi. Giờ mày chết rồi nhé." - con Ngọc Minh, một trong những đứa vừa xinh vừa đanh đá nhất truờng, giải thích.

"Không...để tôi giải thích" - hắn chối tội

Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị 20 cô gái đến gần, đánh cho hắn nằm vật ra đất, rồi trói hắn lại. Hắn ngồi đó, không cử động được, thở hổn hển:

"Các người...các người làm gì..."

"Báo công an chứ làm gì" - Ngọc Minh nói nhẹ nhàng

"Không, tôi biết lỗi rồi, tha cho tôi" - Trường van xin

"Hiếp dâm hơn chục đứa, ngồi tù 40 năm là ít, bay nhỉ? Giờ nó 20, đến lúc nó ra tù nó đến tuổi nghỉ hưu bà nó rồi. Coi như cả đời trong tù" - Ngọc Minh nói tiếp

Trường hoảng sợ, nhưng rồi Ngọc Minh nói tiếp:

"Nhưng may cho mày, là bọn tao thương mày, nên sẽ cho mày một cơ hội."

"Cơ hội? Cơ hội gì?" - Trường mừng như bắt được vàng

"Để mày không thể làm hại ai nữa, từ nay trong trường mày sẽ sống như một nữ sinh. Cũng để mày biết cảm giác của nữ sinh là như thế nào."

Ngọc Minh rút ra một bộ ngực giả, làm bằng si li côn, rồi lấy keo dán sắt và các loại băng keo, dán thật chặt vào ngực của Trường. Trường rên lên ú ớ, nhưng Ngọc Minh nói "ngoan đi, cái này khó cởi ra, nhưng không phải là không thể. Ngoan thì đến lúc tốt nghiệp bọn tao cởi cho."

Sau đó, Ngọc Minh rút ra nhiều bộ áo lót trắng, tóc giả, trang điểm, giày cao gót, và đồng phục. "Lúc nào đi học, cũng phải mặc đầy đủ. Thứ 2 mới có tiết, cuối tuần này, sẽ có người đến phòng kí túc xá của mày dạy cho mày cách ăn mặc, cách chuẩn bị. Từ thứ 2 trở đi, mày sẽ đi học trong bộ dạng này, hiểu chưa?"

Trường gật đầu, hắn biết hắn không có lựa chọn khác.

"À còn nữa, mày không phải đi tù, nhưng có đứa phải đi tù" - Ngọc Minh nói

"Ai...ai đi tù" - hắn ngơ ngác hỏi

Ngọc Minh nhìn và chỉ thằng vào phần kín của hắn, nói: "Đứa nào gây án, thì đứa đó đi tù"

Ngọc Minh rút ra nhiều chiếc quần lót nữ, trong tay thì cầm chính cái quần lót xanh đen của Uyên mà hắn vừa lột ra:

"Đây là xì líp nữ, đều size bé nhất. Từ giờ, 24/7, mày phải mặc quần lót nữ. Nó sẽ khó chịu, nhưng con cu mày không có quyền được tự do nữa. Con cu mày từ giờ sẽ luôn cảm thấy khó thở, luôn cảm thấy chiếc quần lót nữ. Đó là án tù của nó."

Ngọc Minh lấy tay luồn chiếc quần lót nữ vào cho hắn. Đúng là chiếc quần lót nữ bé tẹo, khó khắn lắm mới nhét vừa cả cái phần kín của hắn vào. 

"Mai sẽ có người đến chỉ cho mày phần còn lại, giờ thì cút".

Sợ quá, vừa được cởi trói, hắn bỏ chạy ngay. Hắn vượt qua sân trường chỉ mặc chiếc quần lót nữ của Uyên mà hắn vừa định xâm hại. Đến khu kí túc xá nam, rồi chạy vào phòng, hắn thở phào khi chưa ai thấy hắn chạy trong màn đêm. Mặc đồ con gái đi học thì nhục thật, nhưng so với ngồi tù mọt gông, hắn nghĩ hắn còn may mắn lắm.

Trong khi ở bên kia khu kí túc xá, Ngọc Minh và các cô gái mỉm cười, tính đến bước tiếp theo của kế hoạch trả thù tên hiếp dâm.

-----------------------

Sáng thứ 2 tỉnh dậy, Trường biết hôm nay là ngày gì. Hắn đã dành cả cuối tuần học cách ăn mặc như một nữ sinh. Hôm nay đầu tuần thứ 2 là ngày đồng phục áo dài. Hắn thở dài rồi cởi bỏ bộ đồ ngủ, đứng trong phòng một mình trong chiếc quần lót nữ và bộ ngực giả đã được gắn chặt trên người gã.

Hắn lấy một chiếc áo lót trắng, kéo qua hai vai, rồi dùng tay kẹp phần sau lại như hắn đã được tập. Mặc áo dài trắng thì cũng phải áo lót trắng, hắn nghĩ, như đã được dạy. Hắn đội tóc giả lên, trang điểm nhẹ, rồi mặc áo lá, cài áo dài, mặc quần, đi guốc, rồi đến trường.

Đến khuôn viên trường, hắn cúi gầm mặt hy vọng không ai nhận ra hắn. Nhưng rồi hắn nghe tiếng Ngọc Minh la lớn: "Thằng hiếp dâm đến trường rồi tụi bay."

Thì ra cả trường đã nghe tin về hắn và về hình phạt mà hắn đang nhận. Tất cả đứa con gái trong trường nhìn hắn với một vẻ khinh bỉ, chửi hắn, bảo hắn đáng lắm cho hành vi hiếp dâm của mình. Mấy thằng con trai cũng không ưa gì hắn, nhưng cũng có vài đứa trầm trồ: "Ủa sao nó xinh vậy ta..."

Hắn lặng lẽ không nói gì, "im lặng là vàng", hắn nghĩ. Hắn vào lớp, những giảng đường toàn 200, 300 học sinh, nên các giáo viên không tài nào nhận ra hắn là trai giả gái. Hắn cứ ngồi đó một mình cả ngày, cố gắng tiếp thu được gì thì tiếp thu, quên đi việc hắn đang là con gái.

Rồi chuông báo hiệu hết giờ học cũng reo. Hắn lẳng lặng cất đồ vào cặp rồi đi về. Tuy nhiên, hắn vừa bước xuống khuôn viên sân trường thì cả trường lại gần nhìn hắn. Đứa nào chưa biết lúc sáng nay thì trong ngày cũng đã nghe tin rồi. Và ai cũng muốn ra xem hắn mặc đồ nữ sinh trông như thế nào.

Bỗng, có 1 đám con gái, không phải trong đám hôm qua, lại gần hắn. Con Nhi, con Thảo, con Hiền, và một vài con nữa, đến gần hắn. Có vẻ như bọn nó vừa biết chuyện hắn hiếp dâm hơn 10 nữ sinh trong trường, và trong nét mặt của bọn nó là một vẻ giận dữ không kiềm chế được.

"Thằng chó, à nhầm, con đĩ, mày nghĩ mày hiếp dâm con gái nhà lành mà chỉ có nhiêu đây thôi hả?" - con Thảo chửi hắn

"Con Ngọc Minh thương nó rồi." - có đứa đồng ý

"Mà con Ngọc Minh nói là nó phải mặc đồ lót nữ nữa, không biết nó có mặc không" - con Nhi nói

"Kiểm tra không bay?" - con Thảo đề xuất, rồi cả đám gật gù đồng ý

Thế rồi cả đám lại gần, mỗi đứa nắm lấy một chi của hắn. "Cởi áo nó ra" - con Thảo ra lệnh. Cả trường thấy vậy lao vào xem.

Hắn vùng vằng chống cự, vẫn không nói gì, biết rằng hắn càng nói đám côn đồ này sẽ càng giận dữ. Hắn đấm đá đẩy ra, nhưng dù hắn là nam, khoẻ hơn, vẫn không thể lại 5,6 đứa con gái. Hắn nghe tiếng "bóc, bóc, bóc" của các nút áo dài của hắn bung ra, rồi con Nhi và con Thảo mỗi đứa 1 bên, lấy tay lột áo dài của hắn. Hắn đứng đó trong chiếc áo lá, và hắn đã bắt đầu bật khóc.

"Ê nó có mặc áo vú thật kìa tụi bay" - con Thảo nói

"Cởi nốt cái áo lá ra cho tao chụp hình thằng này mặc áo vú coi" - con Nhi nói tiếp


Nước mắt bắt đầu chảy xuống, hắn cảm thấy 2,3 cánh tay chạm vào áo lá của hắn. Vùng vằng nhưng không ích gì, chiếc áo lá của hắn bắt đầu bị vạch xuống, để lộ ra bộ áo ngực trắng và bộ ngực giả của hắn.



Chỉ trong vài động tác nữa, cả bộ ngực và bộ áo lót của hắn bị lộ ra. Con Nhi, con Thảo, và vô vàn đứa học sinh trong trường bắt đầu lấy điện thoại chụp. Và hắn biết hình ảnh hắn mặc áo lót con gái sẽ ở khắp trường và mạng xã hội rồi.


Con Nhi bình luận: "Ê sao vú nó trong bự với thiệt vậy tụi bay. Này là đồ giả của con Ngọc Minh gắn lên hả?"

"Cởi nốt cái áo lót ra đi coi vú giả trong sao tụi bay" - có đứa la lên

"Không, không" - Hắn im lặng cả ngày, nhưng giờ hắn sợ không chịu nổi nữa. Hắn lấy tay ôm chặt bộ ngực của mình. Hắn cảm thấy nút áo lót của mình bị cởi ở đằng sau, dây áo lót hắn bị kéo qua vai. Nhưng hắn bất chất ôm chặt bộ ngực và chiếc áo lót. Hắn sẽ chiến đấu đến cùng để giữ lại tí phẩm giá của mình.


Hắn cảm thấy chiếc áo ngực rơi dần khỏi người mình, nhưng may thay cho gã, bỗng có đứa la lên: "Giám thị tới!" Đám con gái vội vàng bỏ đi, mọi người cũng vờ như chưa thấy gì rồi đi về, để mình hắn ngồi ôm ngực, cố gắng tìm cách mặc lại chiếc áo ngực của mình. Hắn vẫn chảy nước mắt ròng. Giờ hắn đã hiểu thêm đôi chút nỗi khổ của một nàng nữ sinh.

Ngọc Minh không nói gì suốt sự kiện này, chỉ đứng ở một góc cười. Đối với cô, bao nhiêu đây là vẫn chưa đủ.

----------------------------

Lúc hắn về đến kí túc xá trời đã tối. Sau một ngày dài và bị sỉ nhục như thế, hắn không còn sức làm gì nữa, chỉ kịp cởi áo dài, mặc áo ngủ, rồi lăn lên giường. Hắn hy vọng, càng về sau, bọn nó sẽ chán, và không hành hạ hắn nữa.

Chỉ rằng, hắn không ngủ được. Cái quần lót chật làm dương vật hắn cứ vùng vằng đòi thoát, 2 hòn bi của hắn bị ép vào nhau làm hắn cảm thấy đau và khó thở. Lăn qua lăn lại gần 2 tiếng, hắn bất giác cởi chiếc quần lót ra, rồi thiếp đi mất.

Hơn hai giờ sáng, bỗng đèn trong phòng hắn bật lên, hắn bàng hoàng tỉnh dậy. Là Ngọc Minh, và hơn 20 đứa con gái hôm nọ.

"Sao, biết cảm giác con gái bị kẻ gian đột nhập khi ngủ chưa?"

Hắn vẫn im lặng như một thằng câm.

"Đi ngủ mà vẫn mặc áo vú ha. Ừ con gái vú bự, không mặc khó chịu lắm." - Ngọc Minh nói rồi cười khanh khách.

"Có mặc quần lót nữ không?" - Ngọc Minh hỏi tiếp

Chết rồi, hắn cởi ra rồi, hắn nghĩ. Nhưng hắn vẫn không trả lời được gì. "Lột quần nó ra kiểm tra tụi bay" - Ngọc Minh ra lệnh. Chục đứa con gái lại gần, giữ chặt hắn, rồi lột chiếc quần ngủ ra. Dương vật hắn hiện hình trước mặt đám con gái. "NÓ KHÔNG MẶC" - có đứa la lên.

"Tao đã nói là con cu mày phải ngồi tù mà, mày không hiểu à" - Ngọc Minh vừa nói vừa hét lên với hắn

"Nó..nó chật quá...nên cởi ra ngủ tí thôi, trong ngày vẫn mặc mà." - Hắn nói như xin

"Tao báo công an" - Ngọc nói tiếp

"Đừng... Nó chỉ hơi khó chịu thôi. Tôi biết lỗi rồi" - Hắn chỉ thốt được vài chữ

Ngọc Minh nhìn hắn, rồi cười. "Không báo công an nữa, tao tha cho mày"

Có đứa con gái thấy thế liền lấy chiếc quần lót nữ, định mặc vào cho hắn. Ngọc Minh nói: "Không, tha cho nó"

"Tha...tha...thế là từ giờ ngủ không phải mặc quần lót nữ nữa ạ?" - Hắn hỏi

"Không, vẫn mặc chứ. Mặc 24/7, lúc nào cũng mặc." - Ngọc Minh trả lời

"Nhưng tao cũng không muốn mày lúc nào cũng phải chịu khổ." - Ngọc Minh nói tiếp

"Thế là sao... tôi sẽ được mặc quần rộng hơn ư?" - Hắn vẫn chưa hiểu, hỏi tiếp

"Hì hì. Mày thấy đó, lí do mày khó chịu, là bởi vì mày mặc quần được thiết kế cho con gái. Nhưng mày lại đẻ ra là con trai, có một đống thứ ở dưới đó mà con gái không có. Nên là mặc vào bị bó...bị chật."

"Thế nên là, chỉ có một cách để từ giờ mày mặc quần lót nữ không bị khó chịu nữa thôi" - Ngọc Minh vừa nói vừa rút ra một con dao Thái Lan từ phòng bếp của kí túc xá gã.

"Không...không...." - Hắn bàng hoàng, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Mày đừng sợ, tao có quen các anh chị dưới phòng Y tế rồi, chỉ nằm viện tí ngày là ra thôi, không có cảm giác gì đâu." - Ngọc Minh nói

"Đằng nào từ giờ mày cũng mặc quần lót nữ rồi, làm thế này đi cho nó thoải mái" - nhiều đứa con gái khác nói chêm vô

"Ừ, làm xong, mày mặc quần lót nữ vô nó sẽ vừa y, vừa xinh. Đằng trước nó phẳng lì, sexy như siêu mẫu vậy" - Ngọc Trinh nói tiếp, cầm con dao lại gần

"Không...không" - hắn vẫn lắp bắp, chảy mồ hôi hột

"Là con gái THẬT TUYỆT" - Ngọc Minh nói, rồi ngồi xuống trước mặt hắn. Cô nàng lấy tay kéo dương vật của hắn ra, rồi bắt đầu cắt.

"KHÔNG...KHÔNG...KHÔNGGGGG" - tiếng la của hắn có thể nghe được rõ hàng trăm mét

KHÔNG...KHÔNG...KHÔNGGGGGG

----------------------------

Hắn tỉnh dậy trong phòng y tế 2 ngày sau. Các y bác sĩ ở đây đã nghe chuyện của hắn, nhưng chẳng ai thương hại gì một thằng hiếp dâm, không chỉ một mà còn là nhiều vụ. Hắn đưa tay sờ soạng và nhìn xuống, thì ra mọi thứ không chỉ là một giấc mơ.

Hắn tắm rửa rồi chuẩn bị đi học. Mặc bộ nội y nữ vào, hắn nhìn vào gương. Chiếc áo lót ôm gọn bộ ngực giả. Chiếc quần lót vừa khít không một tí khó khăn nào. Hắn trông như các người mẫu nội y trên các tiệm tạp hoá. Nói thật ra, bảo hắn đẻ ra là con gái, chắc bây giờ ai cũng tin.

Mặc nốt bộ đồng phục, hắn đi lên trường. Nhìn thấy hắn, Ngọc Minh và nhiều học sinh khác trong trường cười không tả được. "Giờ làm con gái thật rồi ha" - nhiều người nói. Thì ra mọi người đã biết.

Đám con Nhi, con Thảo, lại gần, tự tiện sò mó phần kín của hắn. Sờ một hồi, con Nhi quay qua bảo "con Ngọc Minh không nói xạo thiệt, nó mất cái đó rồi tụi bay"

"Có đứa nào muốn biết cái đó ở đâu không?" - Ngọc Minh nói

"Trời trời, mày giữ lại hả?" - con Nhi hỏi

"Giữ chứ, sấy khô rồi. Cái đó gây đau đớn cho biết bao nữ sinh, giờ nó vô hại trong cái hộp này đây" - Ngọc Minh lấy ra 

"Ê, cho tao coi!" - rồi một đám học sinh bu vào, đòi Ngọc Minh cho xem cái từng là báu vật của hắn

Còn hắn, hắn ngồi vật xuống, từ từ nhận ra phận đời phụ nữ mới của mình.



Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

Người vợ ngoại tình

Bước ra khỏi chiếc Mercedes đời mới, và bước vào căn biệt thự sang trọng của mình, Toàn đi với một vẻ tự tin và dứt khoát của một người đàn ông giàu có và thành đạt. Mới 27 tuổi, Toàn đã thừa hưởng một công ty xuất nhập khẩu lớn của người cha quá cố của anh được vài năm. Anh cũng đã cưới Khanh, một nàng vợ rất xinh, mang tầm vóc hoa hậu, về để nở mày nở mặt. Anh thừa biết Khanh cưới anh vì tiền, nhưng anh không quan tâm, miễn là anh được vênh váo với người đời.

Nhưng đêm nay, vừa mở cửa phòng ngủ lớn nhà mình, còn chưa kịp lên tiếng chào cô vợ của mình, Toàn đứng người khi nhìn thấy Khanh đang quan hệ tình dục với Huy, một tên nhân viên trẻ, vạm vỡ, 24 tuổi ở công ty anh. Anh la lên: 

"Cái khốn nạn gì đây?"

"Ối!", Khanh trả lời hoảng hốt, "em tưởng đêm nay anh đi công tác."

"Em...em... Thật không thể tin được" - Toàn trả lời

Khanh chật vật đứng dậy. Người cô thật quyến rũ trong bộ nội y nữ đen viền ren. Tên Huy kia cũng vội vàng mặc quần áo. "Quả này ăn cái đuổi việc rồi" - Huy nghĩ.

"Em có thể giải thích..." - Khanh tuyệt vọng nói

"Không có giải thích gì hết, cút ra khỏi nhà tao!" - Toàn la lên

"Để...để em mặc quần áo...rồi em đi ngay"

"Không có mặc quần áo, cút ra ngay, NGAY BÂY GIỜ" - Toàn gào lên giận dữ

Thế là chỉ trong giây lát, Khanh chạy ra khỏi căn biệt thự không mặc gì ngoài bộ nội y sexy của mình. Huy cũng chẳng khá hơn mấy, chỉ có cái áo ba lỗ và chiếc quần short. Nhiều người trong màn đêm trầm trồ khi nhìn thấy một cô gái trẻ quyến rũ mặc nội y đi trên phố. Mãi nhiều phút sau, đôi tình nhân này mới kiếm được một phòng khách sạn trú tạm. Ngồi trong phòng khách sạn, Khanh nức nở khóc. Cô biết cô đã sai, nhưng chồng cô nỡ lòng nào làm cho cô nhục nhã tức tưởi như vậy. Không, chuyện này không thể kết thúc như thế này được, cô thầm nghĩ.

Người đẹp Khanh bị phát hiện làm tình với người yêu trẻ Huy

Cả một tháng sau đó, Khanh không về nhà, còn Huy cũng không lên công ty nữa. Toàn cũng không trông chờ gì chuyện họ sẽ về nhà, anh chỉ chuẩn bị làm thủ tục ly dị vợ. Thế nhưng, một ngày thứ 7 nọ, tiếng chuông biệt thự của anh bỗng rung lên. Mở cửa ra, anh gặp Huy và Khanh. Dù gì cũng cần phải báo cho Khanh biết chuyện anh muốn ly dị, lần này anh mời 2 người vào nhà.

"Tôi muốn ly dị, lý do thì em thừa biết rồi" - Toàn giải thích cho Khanh

Khanh bình thản, không một nét mặt nào, chỉ trả lời: "Ok được thôi"

"Thế thì, tôi cần em kí vào..." - Toàn nói tiếp

Nhưng chưa dứt lời, thì Khanh rút ra một tập hồ sơ, rồi đưa cho Toàn. "Cái gì đây?" - Toàn hỏi

"Đây là toàn bộ bản kế toán của công ty trong 3 năm qua. Em cũng đã nghi là anh làm gì mà ra nhiều tiền vậy. Thì ra là trốn thuế nhập khẩu, thuế xuất khẩu. Thì ra là gian lận bảo hiểm." - Khanh nói, Toàn sợ xanh mặt, không nói được gì.

"Nhưng chỉ thế thôi thì cũng chẳng thể nhiều tiền như anh được, thế nên tôi tìm hiểu thêm, và thì ra là" - Khanh vùa nói vừa rút ra thêm một bộ hồ sơ đặc biệt nữa - "anh dùng các kiện hàng nhập khẩu để buôn ma tuý từ Trung Quốc vào Việt Nam. Hồ sơ, lịch sử giao dịch ở đây có đủ hết. Anh có muốn nói gì không?"

"Làm sao...làm sao em có những giấy tờ này?" - Toàn tim như muốn rớt xuống đất

"Làm sao em có, không quan trọng. Quan trọng là, những tội danh này, chắc chắn là tử hình, số anh may mắn lắm thì chung thân. Bây giờ ly dị, các giấy tờ này sẽ được gửi đến công an ngắn gọn thôi."

"Tôi...tôi xin em...vì tình xưa nghĩa cũ" - Toàn giờ đã mất hết toàn bộ khả năng

"Em cũng chẳng muốn ly dị gì anh. Dù sao anh cũng là người có tiền. Tiền của anh, em cũng thích xài. Thế nên là..."

"Thế nên là sao" - Toàn mừng rơn, vì với anh nghe như vừa thoát án tử

"Trên giấy tờ, chúng ta sẽ vẫn là vợ là chồng. Tuy nhiên, Huy từ giờ sẽ sống ở trong nhà này. Huy sẽ là tình nhân của em, và em sẽ chỉ làm tình với Huy thôi. Còn anh, anh cũng có thể xài những tiền tỉ của mình. Khi ra đường, anh vẫn có thể giả bộ là người tỉ phú thành đạt, là chồng của em. Thế nhưng, về nhà này, thì anh sẽ phải phục vụ em và Huy, sẽ phải để em và Huy là ông chủ, bà chủ. Đó là yêu cầu của em."

"Trời..."

Toàn dành 1 phút suy nghĩ. Làm ô sin cho 2 đứa nó thì nhục nhã quá. Lại còn phải xem thằng ôn con này làm tình với vợ mình. Nhưng án tử treo trước mặt thì phải biết làm sao.

"Thôi được, anh đồng ý" - Toàn nói

Toàn vừa đứng dậy định bỏ đi thì Huy chặn lại, cười một vẻ đầy nham hiểm: "Làm gì dễ vậy ông anh"

"Em chưa nói hết" - Khanh bảo tiếp

"Thế còn sao nữa?" - Toàn thắc mắc

"Cởi quần áo ra" - Khanh nói

"Em nói cái gì" - Toàn tưởng như nghe không rõ

"Anh muốn nghe giải thích tiếp thì cởi quần áo ra, và cởi hết, cho đến khi không còn gì nữa. Cái quần lót cũng không còn. Bằng không, em gọi một cuộc điện thoại và công an sẽ nhận được bằng chứng ngay."

Toàn quay qua nhìn Khanh, rồi nhìn Huy. Anh biết 2 người không giỡn. Thế là, chỉ đôi phút sau, Toàn đứng trần truồng trước mặt vợ và thằng nhân viên trẻ. Anh vẫn chưa hiểu họ muốn gì, và sợ không nói nên lời.

Khanh đứng lên, vừa đi vòng quanh anh, vừa nói chậm rãi: 

"Anh biết đó, một rừng thì không thể có 2 hổ. Một nhà không thể có 2 gia trưởng, 2 người đàn ông. Em cũng muốn anh được thoát tội lắm, nhưng để anh ở chung nhà với Huy, ắt sẽ có biến. Ắt sẽ loạn. Ắt sẽ làm Huy ăn không ngon ngủ không yên." - Khanh nói, trong khi Toàn run bần bật

"Mà thật ra vấn đề này thì cũng không khó giải quyết", Khanh vừa nói vừa nắm lấy dương vật, và xoa nhẹ 2 hòn bi của anh, "đàn ông hay không thì đều nằm ở đây cả."

"Thế nên anh có vài lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là, cắt quách cái đống của nợ này đi, thì anh không còn là đàn ông nữa, và Huy cũng không có gì phải sợ. Anh nghĩ thế nào?" - Khanh nói, vẫn đang cầm chặt phần kín của Toàn. Toàn vừa bị kích thích vừa sợ run bần bật, lại lạnh do trần truồng. Chim anh thì cương cứng, nhưng anh không nói được gì. 

"Nếu anh thích, em có thể làm anh thoả mãn lần cuối trước khi chào tạm biệt các bé nhỏ. Huy sẽ làm tại nhà luôn, anh thấy sao?" - Khanh vừa cười vừa nói tiếp, trong khi Huy vào bếp lấy ra một con dao Thái Lan, đứng chuẩn bị.

"Không...đừng làm thế" - Khó khăn lắm, Toàn mới lắp bắp được vài câu

"À, anh sợ thì chỉ có 1 cách khác. Nếu như không cắt đi, thì phải làm sao cho cái nguồn đàn ông của anh, lúc nào cũng phải biết nó là ai. Làm sao để mỗi lần đi ngang qua Huy, con chim anh biết là không nên tỏ ra thiếu tôn trọng. Làm sao để con chim của anh, và anh, luôn tự biết, là trong cái nhà này, anh chỉ là một con đàn bà mà thôi. Làm sao để sự đàn ông của anh bị chế ngự bởi cái gì đó rất nữ tính, rất điệu đà" - Khanh nói tiếp

Khanh quay lại túi của mình, lấy ra vô vàn chiếc quần lót nữ. Tất cả đều cực kì nữ tính, diêm dúa, điệu đà. Hồng và ren là hai thứ chủ đạo. 

"Đây, đây là phương án đây. Mặc vào đi" - Khanh ra lệnh

Làm sao để sự đàn ông của anh bị chế ngự bởi cái gì đó rất nữ tính, rất điệu đà

Đây, đây là phương án đây. Mặc vào đi


Toàn run run, biết không còn cách nào khác, xỏ chiếc quần lót nữ ren, rồi nhét phần kín của mình vào. Dương vật của anh nằm gọn trong chiếc quần lót nữ.

"Anh vẫn không tin vào sức mạnh của chiếc quần lót nữ ư?" - Khanh nói

Khanh đột nhiên cởi chiếc váy mình đang mặc ra, để lộ bộ nội y hồng mà chính cô đang mặc. Toàn nhìn thấy, mê mẩn như ngày mới gặp cô. Khanh lại gần ôm hôn Huy, trong khi dương vật của Toàn cương cứng đầy khó chịu trong chiếc quần lót nữ chật. Toàn "ư ư", còn Khanh cười đắc thắng.

Khanh cởi váy, để lộ nội y, tình tứ với Huy. Toàn cảm thấy dương vật đầy khó chịu trong chiếc quần lót nữ mới của mình


"Anh thấy đó, từ giờ trở đi, trong nhà này, anh sẽ thấy em làm tình, thấy em quyến rũ. Lúc đó, cậu nhỏ của anh sẽ rướn lên, như muốn nhắc anh rằng anh vẫn là đàn ông với sự ham muốn phụ nữ. Nhưng cũng chính lúc đó, cậu nhỏ của anh sẽ nhận ra cái sự cấn, sự ràng bó của cái quần lót nữ. Nó sẽ nhận ra nó đang mặc quần lót của phụ nữ. Nó sẽ nhận ra nó đang nằm trong miếng vải hồng nhiều ren diêm dúa. Nó sẽ biết nó là ai trong nhà này. Nó sẽ công nhận Huy là người đàn ông đích thực. Anh có hiểu chưa?"

Toàn, vốn là một người mạnh mẽ, rơm rớm nước mắt gật đầu. Cậu nhỏ của anh vẫn đang cựa quậy trong chiếc quần lót nữ ren, như muốn chứng minh cho luận điểm của Khanh.

"À, cuối cùng, đây là áo ngực, váy, tất chân, cao gót. Ở trong nhà này anh không được mặc đồ nam, do chỉ có đàn ông trong nhà được mặc đồ nam thôi. Đi ra ngoài đường, anh có thể mặc quần áo ngoài nam, nhưng nhất thiết phải là quần lót nữ. Từ giờ đến vĩnh viễn, trừ lúc tắm ra, con chim anh sẽ không còn một khoảnh khắc tự do nào nữa hết."

Khanh nói rồi ôm Huy dẫn lên phòng ngủ. Toàn ở đó bàng hoàng với chuyện gì vừa xảy ra. Anh thiếp đi trong cuộc sống mới của mình.

--------------------------------------------

Ngày hôm sau, như mọi ngày kể từ sau đó, Toàn bước ra khỏi chiếc Mercedes, nhưng không còn dáng vẻ tự tin nữa, mà là một sự ngại ngùng, sợ hãi, e thẹn. Bước vào nhà, anh phải nhanh tay cởi bỏ áo sơ mi, thắt lưng, quần tây, để lộ chiếc quần lót nữ hồng ren, trong bao nhiêu chiếc quần lót hồng ren khác mà Khanh đã lựa chọn. Anh phải mặc thêm áo lót và các phụ kiện khác cho đủ bộ, lệnh của Huy.

Và rồi, anh vào làm việc nhà. Từ giặt, ủi đồ, đến bếp núc, và rửa chén. Anh không có một phút nghỉ ngơi, không có một phút tận hưởng gia tài của mình.

Anh làm việc nhà trong bộ nội y nữ


Đang ủi đồ thì tên Huy đi qua, tát đít anh một cái, nói "giỏi lắm cục cưng." Anh chẳng phản ứng được gì. Trong thời khắc đó, anh cảm nhận được cậu nhỏ của mình một cách bất thường. Cái đại diện cho sự đàn ông của anh nằm bất lực trong chiếc quần lót nữ hồng, và anh biết mình chẳng làm được gì.

Sau bữa ăn, Khanh nói với anh:

"Hôm nay, em muốn anh xem em và Huy làm tình, để anh hiểu tại sao em phải ngoại tình với anh"

Toàn không dám phản đối. Rồi toàn đứng trong góc nhìn Huy làm tình với cơ thể viên mãn của Khanh. Anh sẽ không bao giờ được làm tình với phụ nữ nữa. Cậu nhỏ của anh lại cựa quậy, đòi ra, rồi lại rên lên từng tiếng yếu ớt. Nhưng rồi chiếc quần lót nữ lại nhắc cho anh biết giờ anh là ai.

Nhưng đối với Khanh, kế hoạch của cô còn có một công lý cuối cùng.

Làm tình xong, cô bảo với Toàn: "Đói quá, đi ra cửa hàng mua cho em một phần gà quay đặc biệt."

"Gà quay ở tận xa tít ấy à" - Toàn hỏi

"Đúng rồi" - Cô nói

Toàn định lấy chiếc áo, lấy chìa khoá xe, thì Khanh nói: "Không, mặc đồ như bây giờ đi, và đi bộ, không đi xe"

"Nhưng...nhưng..."

"Một tháng trước, anh cũng chỉ cho em một bộ nội y nữ khi anh đuổi em khỏi nhà thôi phải không?" - Khanh cười khoái chí bỏ đi, còn Toàn lặng lẽ mở cửa và bắt đầu chuyến đi bộ xa mãi.