Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2022

Du học sinh Nhật

Nghe tiếng chuông reng báo hiệu hết giờ học buổi sáng, tôi bỗng tỉnh giấc trong cơn ngái ngủ tiết Lịch sử Thế giới. Nhanh tay thu xếp đồ đạc, rồi tôi lại nhanh chân đi ra khỏi lớp tiến về nhà ăn. Là một học sinh du học sinh Việt Nam được gửi gắm tại một ngôi trường nội trú Nhật Bản, tôi thường vẫn phải tự nhắc bản thân phải sống và học tập theo tính cách hiệu quả của nước bạn.

Giờ nghỉ trưa giữa ban sáng và ban chiều, ở Nhật không có việc ngủ trưa như ở Việt Nam. Sau khi ăn xong, nam sinh và nữ sinh chia ra ở hai bên khác nhau của trường để nghỉ ngơi, giải trí, và tán dóc với bạn bè. Chia ra như vậy là để tránh trường hợp các bạn nam nữ "vui vẻ" với nhau trong thời gian này. Hôm nay, như các giờ nghỉ trưa khác, tôi ăn bữa trưa của mình thật nhanh, để còn ra chơi điện tử cầm tay với đám bạn nam chung trường.

Nhưng tôi vừa đứng lên khỏi bàn ăn thì cô Sato, giáo viên phụ trách khối 11, hay có thể gọi là giáo viên chủ nhiệm như ở Việt Nam, lại gần tôi bảo:

"Trưa nay người nhà cô có việc khẩn cấp, cô phải về gấp, em báo cho bạn Tanaka và Yamamoto biết và bảo là đầu giờ chiều cô sẽ quay lại nhé."

Tôi không vui vẻ lắm với việc mất giờ trưa của mình bị đi sai vặt, nhưng cô giáo đã nói thì cãi làm sao được. Tôi nhanh chóng tìm ra Tanaka, trưởng nam khối 11, và gửi cho nó lời nhắn. Còn Yamamoto, trưởng nữ, thì tôi phải đi qua phía nữ sinh của trường học. Thú thật ra thì tôi cũng thích thú lắm, vì tôi có lòng thầm thích Yamamoto. Bạn học giỏi các môn từ thể thao đến Toán học, nhưng lại rất vô cùng nữ tính và biết ăn mặc, chắc có lẽ vậy nên bạn mới được các thầy cô chọn làm trưởng nữ.

Lượn lờ một hồi thì tôi cũng tìm thấy Yamamoto, đang ngồi đọc sách một mình trên thảm cỏ của trường. Bạn khá ngạc nhiên khi thấy một nam sinh ở quanh khu này, nhưng sau khi tôi giải thích thì bạn gật đầu, nói:

"Ok, hiểu. Chắc không có cô Sato một hôm cũng không sao đâu"

"Ừ" - tôi trả lời cụt lủn, dù thích bạn lắm nhưng tôi vẫn tỏ vẻ nam sinh ngầu và "cool"

Bỗng bạn đứng lên, làm hiện rõ cái váy ngắn cũn cỡn và đôi chân dài, trắng, và không tì vết tí nào của bạn. Trong lòng tôi bỗng có nhiều cái rạo rực của tuổi mới lớn.

"Cám ơn đã đến đây báo cho mình nhé" - Yamamoto nói

"À, ừ. Mà hôm nay bạn mặc đẹp thế" - Tôi lựa lời tán tỉnh

"À, cám ơn" - Má bạn bỗng ửng hồng lên đôi chút khi nhận được lời khen

Rồi trong thời phút này, không biết vì lý do gì, mà tôi lại nghĩ đến việc làm liều, chọc bạn. Có thể là do tôi lúng túng không biết thể hiện tình cảm như thế nào. Có thể vì văn hoá Nhật bình thường hoá việc "con gái xinh ra là để bị ghẹo". Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại nhanh tay tốc váy của bạn lên, làm lộ cái quần chip xanh nhạt của bạn. Tôi la to "thấy rồi nha".

Nhưng phản ứng của Yamamoto thì tôi không thể ngờ trước được. Bạn ấy giận dữ đấm vào bụng tôi, rồi lại đấm vào mặt làm tôi ngã vật xuống thảm cỏ. Nhìn lên, tôi lại thấy cái quần chip của bạn, nhưng cũng thấy luôn cả đế giày của bạn đang đạp lên tôi, hét lên từng tiếng: "Thằng. Biến. Thái"

"Thằng. Biến. Thái. Thằng Bệnh Hoạn"


Các nữ sinh khác ở gần đó thấy có chuyện, bỗng lại gần xem. Bị một đứa con gái gọi là biến thái và bị đánh cho tơi bời, rồi lại bị cả một đám nữ sinh thấy, tôi chỉ muốn chạy đi. Nhưng chạy đi thì tôi sẽ bị mang tiếng là thằng biến thái yếu đuối mất. 

"Chuyện gì vậy" - một bạn nữ sinh hỏi Yamamoto

"Thằng này, nó đi từ khu nam sinh sang, rồi tốc váy xem xì líp của tao" - Yamamoto trả lời giận dữ 

"Này, đừng có đặt điều, làm gì có" - tôi lật đật đứng dậy rồi chối khăng khăng

Có mấy đứa con gái định lao vào đánh tôi chung, nhưng Yamamoto bảo bọn nó: "Đừng, để tao lo". Có mấy đứa khác thì đã bắt đầu rút điện thoại ra ghi hình.

"Mày đừng có chối, mày vừa mới lấy tay tốc váy tao xong" - Yamamoto nói như hét lên với tôi, tiếp tục đấm vào bụng

Tôi bị đánh đau quá, nhưng cũng không muốn bị lên clip là đánh nhau thua 1 đứa con gái. Tôi cố gắng bám lấy Yamamoto để đứng vững. Nhưng tôi càng bám thì Yamamoto lại càng tưởng là tôi có ý định sờ mó cơ thể nó. Nên trong một đòn quyết liệt, nó dùng cả cơ thể nó vật tôi xuống đất.

Và điều không ngờ xảy ra. Trong lúc ngã xuống, tôi lấy tay bám vào phần áo của Yamamoto. Nên khi bị vật xuống đất, chiếc áo đó bị xé toang mất, các nút áo bung hết chỉ. Yamamoto mất vài giây mới nhận ra là nó đang đứng trước mặt tôi chỉ với bộ áo ngực thể thao đen của nó. Ôi trời ơi bộ ngực của nó căng và đẹp khó mà tỏ hết được. Thân hình nó cũng lực lưỡng, do chơi thể thao nhiều. Yamamoto ré lên một cái, nhưng còn không thèm lấy tay che chiếc áo ngực lại.

"Áaaaa thằng biến thái lột áo tao. Mày, mày chết với bà." - Yamamoto lấy tay cột tóc lại một cách đầy nghiêm túc


Trong thời khắc này, Yamamoto đã biết phải làm gì để dạy cho tôi một bài học. Nhưng tôi, tôi thì phải còn vài phút sau mới biết rõ.

Yamamoto ngồi đè lên người tôi. Mông và chân của nó chạm vào người làm tôi dù đang bị đánh nhưng cũng cảm thấy đầy phấn khích, đặc biệt khi nó vẫn không mặc áo và bộ ngực của nó sát rạt trước mắt. Nó quay sang mấy đứa con gái khác, ra lệnh với sự dõng dạc của trưởng nữ: "Hôm bữa có tập văn nghệ cho buổi diễn trường học tháng sau phải không? Đứa nào đi vào lấy cho tao mấy cái trang phục ra"

Tôi chưa hiểu gì thì đã bị Yamamoto quay sang tát một cái. 

"Mày thích cởi đồ người ta phải không thằng chó"

Rồi nó lấy tay cởi từng cái nút áo của tôi. Tôi cố gắng đẩy nó ra, nhưng vô ích. Một tay nó đè lên cổ cho tôi không thở được, tay còn lại nó tiếp tục cởi áo. Tôi vùng vằng giành lấy khí ô xi, nhưng chắc nó có võ nên không làm gì được. Cởi hết xong các nút áo, nó nắm lấy cổ áo cho tôi ngồi dậy, rồi lột cái áo nam sinh của tôi ra. Tôi cởi trần, bò bằng bốn chi định bỏ chạy, nhưng nó lại đá tôi một cái vào phần bụng, khiến tôi lại lăn ra đất.

"Mày nghĩ mày chạy đi đâu" - nó nói

Rồi nó bắt đầu cởi dây thắt lưng của tôi. Mãi trong lúc bị đánh tôi mới nhận ra, là nó đang muốn lột đồ cho tôi trần truồng trước cả dàn nữ sinh. Chỉ trong vài động tác, nó tháo được dây thắt lưng, rồi cũng tháo được nút quần.

"KHÔNG, KHÔNG, TRÁNH XA TAO RA" - tôi la lên đầy tuyệt vọng.

Với 2 tay, tôi giữ chặt quần của mình. Nhưng nó lại khoẻ hơn tôi rất nhiều, nên kéo co một hồi, nó giật mạnh một phát, và tôi choáng váng, chỉ còn cái quần lót trên người. Lúc này, một số đám con gái đã quay lại với túi trang phục văn nghệ.

"Cái thứ như mày không xứng đáng là nam nhi. Mày thích xem quần lót con gái thì tao sẽ cho mày biết nó như thế nào" 

Yamamoto lấy từ trong túi ra một cái quần lót ren nữ màu đen. Nó lại gần tôi, đi từng bước dõng dạc trong chiếc váy ngắn và cái áo ngực đen. Thôi chết rồi, nó định mặc cái quần lót nữ đó cho mình, tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi bị đánh cho nhiều pha choáng váng rồi, chưa kịp bỏ chạy thì tôi cảm thấy một đôi bàn tay mềm, nhưng đầy lạnh lùng chạm vào chiếc quần lót của mình. Và rồi chỉ 5 giây sau, tôi trần truồng không mảnh vải che thân trước nhiều nữ sinh chung trường.

"HAHAHAHA, có nhiêu đó thôi mà bày đặt nam nhi đại trượng phu tốc váy phụ nữ như đồ rẻ tiền." - Yamamoto nói, chỉ vào vùng kín của tôi, quay sang cười với đám nữ sinh. Đám nữ sinh thấy vậy cũng cười sằng sặc.

Rồi Yamamoto lại gần, một tay đè lên ngực tôi không cho tôi cử động, một tay luồn chiếc quần lót ren nữ qua hai chân tôi rồi kéo từ từ lên. Lúc này tôi quá yếu ớt để chống cự. Nó mặc được chiếc quần lót nữ cho tôi, lấy tay chỉnh hai hòn bi và cậu nhỏ của tôi cho nằm gọn gàng trong cái quần chip mới. Tay của Yamamoto chạm vào vùng kín của tôi làm tôi rên lên một tiếng vừa hoảng sợ vừa sung sướng. Thấy vậy, nó bảo: "Sướng quá ha, rên tiếng nữa tao bóp cho nát bây giờ". Tôi im bặt vì sợ.

"Trời trời, vừa khít luôn bay ơi" - Yamamoto nói với đám con gái

"Cái đó size XS siêu nhỏ đó Yamamoto" - Suzuki, một trong những đứa con gái nói

"Trời, ủa vậy hả. Nó là con trai mà mặc vừa size XS hả? Má vậy thì không hiểu là con trai để làm cái gì nữa." - Yamamoto nói

Sau nhiều cơn cười điên loạn của đám con gái, Yamamoto giải thích:

"Bây giờ, còn nhiều thứ nữa, còn áo ngực, còn váy, còn đồ trang điểm, còn giày, còn tất. Các nữ sinh khác sẽ giúp cho mày mặc. Mày sẽ ngồi im, không chống đối gì. Rồi đầu giờ chiều mày sẽ mặc đồ này lên lớp, mày hiểu chưa?"

Tôi không trả lời. Sự sỉ nhục phải mặc cả một y phục con gái lên lớp, làm sao tôi có thể chấp nhận được.

"Mày hiểu chưa?" - Yamamoto kéo tôi nằm lên đầu gối của nó. Cậu nhỏ của tôi chạm vào đùi của Yamamoto làm nó cương lên đau đớn trong chiếc quần lót ren. Yamamoto để ý thấy, nhưng chỉ cười, rồi vừa tát vào mông tôi và nói "Hiểu chưa? Hiểu chưa?"

Sau cái tát thứ năm hay sáu gì đó, tôi đau quá, đành phải kêu lên: "Dạ...dạ hiểu"

Yamamoto bước đi, tìm ra cái áo khác mặc vào. Trong khi đám con gái từ nhiều khối giúp cho tôi cài áo ngực, mặc váy, đeo tóc giả. Bọn nó còn cho tôi trang điểm, đeo tất chân, và đi một chiếc guốc cao. Chuông vào giờ chiều bỗng reng lên, và bọn nó cũng vừa xong việc mặc quần áo cho tôi. Yamamoto, sau khi y phục chỉnh tề, dẫn độ tôi về khu học chính của trường.

------------------------------------

Tôi cảm thấy ánh nhìn của mọi người, từ tất cả các khối, cả nam lẫn nữ, đổ dồn vào tôi. Tôi nghe nhiều lời thì thầm với sự ngạc nhiên của mọi người:

"Phải thằng du học sinh không mày?"

"Trời, sao nó mặc đồ con gái vậy"

"Nó cũng xinh xinh đó chớ"

Tôi bị dẫn vào khu học chính, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai trong bộ dạng con gái

Rồi bỗng Yamamoto dừng lại, tôi vẫn không dám ngẩng đầu lên. Thì ra là cô Sato đã quay về trường. Cô hỏi nghiêm với Yamamoto:

"Yamamoto, sao cô đi có một buổi đã loạn. Chuyện gì đây?"

"Dạ, thằng này sang bên nữ sinh tốc váy, xé áo em. Nên các bạn nữ cho nó một hình phạt thích đáng." - Yamamoto nói, trong khi một nữ sinh đưa video điện thoại của cảnh tôi xé áo Yamamoto cho cô Sato xem.

Cô Sato hoàng hồn, ban đầu không nói được gì: "Cô..."

Sau khoảng vài giây, cô Sato nói:

"Cô đồng ý với các bạn nữ. Em làm chuyện tày trời như vậy, các bạn có phản ứng như vậy là không sai"

"Tội này của em, là quấy rối các bạn nữ sinh khác, là phải đình chỉ học" - cô Sato tuyên bố

"Dạ, đừng mà cô, đừng mà cô" - tôi lí nhí

"Hoặc có một cách khác như cách các bạn nữ đã chọn đây. Từ giờ đến khi tốt nghiệp, nếu em muốn còn theo học, cô sẽ đổi giới tính em trên giấy tờ thành nữ. Nghĩa là em sẽ mặc quần áo nữ, sinh hoạt như nữ sinh. Hoặc như vậy hoặc bị thôi học. Sao, em chọn như thế nào"

Tôi suy nghĩ hồi lâu. Giờ mà bị đuổi học thì tương lai tôi sẽ về đâu. "Em xin được đi học ạ" - tôi nói.

"Tốt. Nhà trường sẽ phát đồng phục mới cho em. Còn Yamamoto sẽ bắt đầu dạy bảo em cách ứng xử tốt của một người con gái là như thế nào. Còn bây giờ, mọi người vào học đi, trễ giờ cả rồi"

Tôi ngồi xuống học như một nữ sinh. Chiếc áo ngực cồng kềnh làm tôi quay qua quay lại đầy khó khăn. Chiếc quần lót nữ ren bó chặt vào nên tôi chưa bao giờ luôn cảm thấy vùng kín của tôi đến vậy. Cuối giờ, đi về nhà, bỗng một nam sinh tốc váy tôi từ đằng sau, và biết bao nhiêu người thấy cái quần chip mà tôi đang mặc. Thì ra làm con gái khó lắm, chứ không phải dễ.

-------------------------------------

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hy vọng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ. Nhưng nhìn thấy mớ đồng phục nữ được phát hôm qua kéo tôi trở về với hiện tại. Tôi mặc vào theo hướng dẫn của Yamamoto hôm qua. Lần đầu tự mặc áo ngực, tự làm tóc nên tôi loay hoay hơn một tiếng mới làm xong.

Bước lên trường, tôi lại cảm thấy từng ánh mắt nhìn vào hướng tôi. Tôi cố lờ đi, đi thẳng vào phòng học. Tiết đầu giờ mỗi ngày là họp buổi sáng của cô Sato. Cô ra lệnh cho mọi người ngồi xuống, trừ tôi.

"Em biết nghe lời thế là tốt" - cô nói, trong khi cả lớp nhìn vào hướng tôi

"Áo đồng phục mặc tốt. Tóc gọn gàng, tốt. Váy có mặc, tốt. Giày và tất chân cũng đúng quy định." - cô tiếp tục.

"Nhưng còn quần lót, em có mặc quần lót của con gái không?"

"Dạ...dạ có" - tôi cố gắng lắm mới trả lời được, trong khi ai nấy trong lớp đều cười khúc khích

"Làm sao cô biết được là em không lén mặc quần lót nam?" - Cô Sato hỏi

"Dạ...dạ...dạ" - tôi không biết phải nói gì

"Vén váy lên" - cô ra lệnh

Tôi nhìn vào mắt cô, chảy nước mắt. Nhưng mặt cô không có một động tĩnh gì. "Vén váy lên cho cô kiểm tra" - cô nhắc lại, cả lớp khó khăn lắm mới nhịn được cười.


Tôi đành phải làm theo, cho cô và mọi người thấy hết chiếc quần lót nơ và ren đầy nữ tính mà tôi được phát. Lúc này cả lớp không nhịn được cười nữa, ai nấy đều cười như muốn sặc. Còn tôi chỉ muốn chui cái vào cái lỗ sống suốt đời mà thôi.

"Thôi được rồi, bỏ váy xuống. Do em sinh ra là nam, nên cô không tin tưởng được. Từ giờ mỗi tiết sáng ban đầu, phải vén váy lên cho cô và các bạn kiểm tra. Hiểu chưa?"

"Dạ..."

"Bây giờ cả lớp chuẩn bị cho môn Toán, 5 phút nữa thầy sẽ đến dạy"

Cô Sato bước ra khỏi lớp, nhưng trước khi ra hẳn, cô quay lại nói với tôi một câu cuối:

"Ban nãy, cô phải nhìn kĩ lắm mới biết em là con trai đó."

Sẽ là hơn 1 năm dài dằng dặc đây...