Thứ Tư, 3 tháng 3, 2021

Người bạn cùng lớp - Phần 1

Hôm đó là một ngày bình thường, nhiều năm về trước, khi tôi học lớp 8. Ở trường, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không có gì nổi trội, không thích ồn ào và không có người bạn nào thân. À, chỉ có một điểm khác thường về tôi đó là tôi là một học sinh nam, nhưng thích mặc quần lót nữ. Kể từ khi vào cấp 2, tôi đã luôn mặc quần lót nữ đến trường. Tôi biết nếu bị phát hiện thì tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà đi học nữa, nhưng tôi thích cảm nhận sự mượt mà và mềm mại của quần lót nữ trên người mình, và tôi thích được mặc những chiếc quần nhiều ren, nhiều nơ, và nhiều nữ tính.

Gia đình tôi chẳng có nhiều điều kiện. Ở nhà, tôi được giao việc giặt, là, và gấp quần áo,  thế nên bố mẹ tôi chẳng bao giờ biết về bí mật nho nhỏ mà tôi giấu suốt bao nhiêu năm.  Không có nhiều tiền, tôi thường phải lén mua những chiếc quần lót nữ giá phải chăng ở chợ, hoặc ăn trộm của các bạn nữ, các cô khi tôi có dịp đến nhà ai đó. Việc ăn trộm này tôi chẳng lấy làm tự hào gì, nhưng với một thằng nhóc lớp 8 nhà nghèo, tôi cũng chẳng có nhiều lựa chọn khác.

Tôi đang mơ màng trong lớp thì chuông reng báo hiệu đã hết giờ học. Tôi đang thu dọn tập vở thì nhỏ Hạnh, lớp trưởng, đứng lên và nói: "Hôm nay khám sức khoẻ, nam và nữ mỗi bên 1 hàng, giờ tớ phát sổ theo dõi sức khoẻ cho từng bạn nhé!"

Tôi quên béng mất là nhà trường đang tổ chức khám sức khoẻ cho học sinh. "Cũng chẳng có vấn đề gì", tôi nghĩ thầm. Nhưng đột nhiên, thằng Trung, tên nói nhiều nhất lớp, nói với đám con trai:

"Ê, tao nghe là cho nam sinh khối 8, phải lột quần ra cho bác sĩ kiểm tra đó"

"Hả, là sao?" - Có đứa hỏi lại 

"Là bác sĩ kiểm tra cu coi mày dậy thì tới đâu rồi chứ sao" - Trung trả lời rồi cười sằng sặc.

Nghe xong, tôi trở nên lo lắng và hoảng loạn. Tôi ngày hôm đó, như mọi ngày, đang mặc quần lót nữ. Nếu bác sĩ bắt cởi quần ra rồi phát hiện thì sao? Liệu có báo cho nhà trường rồi báo cho phụ huynh không? Liệu đám bạn tôi có biết hay không? Liệu chỗ khám có riêng tư hay không, hay nhiều người sẽ thấy tôi đang mặc quần lót nữ?

Tôi liền xin với giáo viên đi vệ sinh, để cởi chiếc quần lót nữ này ra giấu vào đâu đó, rồi nói với bác sĩ là tôi không mặc quần lót đi học. Nhưng giáo viên không cho, bảo rằng: "Mọi người đều đã xếp hàng đầy đủ trật tự rồi, em khám xong rồi đi đâu thì đi"

Trên đường đi xuống phòng khám sức khoẻ, tôi lo đến mức chảy mồ hôi hột. Cả lớp, nam lẫn nữ, xếp thành một hàng dài chờ đến lượt mình khám. Quay qua quay lại một hồi, tôi chợt nhận ra, tôi có thể lén ra bãi giữ xe của nhà trường, rồi thay chiếc quần lót nữ ra ở đó. Lúc ấy ra khu để xe hơi, là khu để xe của các thầy cô hiệu phó, hiệu trưởng, là đảm bảo không có ai, vì tôi biết các thầy cô cấp cao ấy luôn ở lại trễ dự các sự kiện của trường. 

Thế là tôi lẻn ra bãi giữ xe. Nhìn thấy rằng không có ai ở đó, tôi bắt đầu cởi quần ra. Nhưng khi chiếc quần dài của tôi mới hạ tới đầu gối thì tôi giật bắn người khi nghe tiếng: "Cậu làm gì đó?"

Tôi quay lại, là nhỏ Hạnh, nó đã theo tôi ra bãi giữ xe. Tôi kéo vội quần lên, hy vọng rằng nó chưa kịp thấy gì hết, rồi ấp úng: "Có làm gì đâu?... Ra đây hóng gió thôi"

Nhỏ Hạnh nhăn mắt, cười nhẹ, nói: "Cậu..."

Dừng một hồi, nhỏ Hạnh mới nói hết câu: "Cậu...mặc quần xì líp của con gái à?"

Tôi xấu hổ đến tự cảm giác mặt mình đỏ hết lại. Nhưng tôi vẫn cố gắng chối biến: "Hả? Gì cơ? Làm gì  có. Cậu nhìn nhầm rồi"

"Nãy tớ đứng ngay đây, thấy rõ là quần xì líp con gái mà. Màu nữ tính, lại còn có ren viền nữa."

Tôi thay đồ trong bãi giữ xe, và đã bị nhỏ Hạnh lớp trưởng bắt quả tang


Nhỏ Hạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò và đắc thắng. Nhận ra rằng tôi không thể chối được nữa. Đành phải thú thật:

"Tớ...tớ thích mặc quần lót nữ, nhưng sợ bị bác sĩ phát hiện hôm nay nên trốn ra đây để cởi ra" - tôi vừa nói vừa ngượng chín mặt

Nhỏ Hạnh nghe xong, không nói gì, chỉ cười khúc khích.

"Cậu...nghĩ tớ là biến thái, phải không?" - Tôi hỏi Hạnh

"Không" - nó vừa nói vừa mỉm cười - "Ai chẳng có sở thích riêng, chỉ có cái của cậu thì...hơi lạ thôi"

"Cậu không nói với ai có được không?" - Tôi hỏi tiếp

"Được, và tớ sẽ để cậu thay nốt" - Nó nói

Tôi thở một hơi dài, an tâm phần nào. Tôi định quay lại thay tiếp, nhưng thấy nhỏ Hạnh vẫn đứng đó.

"Cậu..chưa đi à?" - Tôi hỏi, thầm đuổi nó đi

"Không, tớ là lớp trưởng phải theo dõi cậu không bỏ trốn buổi kiểm tra sức khoẻ chứ" - Nó trả lời

"Nhưng tớ thay quần mà" - Tôi nói lại

Nhỏ Hạnh bật cười khúc khích, nhìn tôi một lúc, rồi nói:

"Lần đầu tớ thấy con trai mặc xì líp con gái, nhưng lúc nãy tớ chưa thấy rõ..." 

"Ơ..."

Tôi đã hiểu ý, nó muốn thấy quần lót của tôi lần nữa. Nhưng nếu không cho nó thấy thì nó báo giáo viên và tất cả mọi người mất, tôi đành quay người lại, và cởi quần ngoài ra. Từ đằng sau, nhỏ Hạnh đã thấy rõ chiếc quần lót nữ mà tôi đang mặc, và không còn chỉ cười khúc khích nữa, mà đã cười rất to.

"Quay lại cho tớ xem đằng trước nữa!" - Nó nói đầy phấn khích

Tôi ngỡ ngàng, hỏi lại: "Cậu...cậu không ngại à?"

"Có gì mà ngại, con gái với nhau cả mà!" - nhỏ Hạnh vừa nói vừa nháy mắt

Quay người lại, tôi thấy ánh mắt của nhỏ Hạnh nhìn thẳng vào "cái ấy" của tôi đang nằm gọn trong chiếc quần lót viền ren. Nhỏ Hạnh che miệng cười, được một lát, thì nó nói: "Thôi, tớ thấy đủ rồi, thay nốt rồi ra khám đi". Nó vừa nói vừa bỏ đi.

Tôi chờ cho nó đi rồi mới vội cởi nốt chiếc quần ra, giấu vào cặp, rồi quay lại. Thì ra rằng chuyện khám dậy thì chỉ là tin đồn thất thiệt của thằng Trung. Tôi vừa bực, vì đã bị phát hiện mà chẳng để làm gì, vừa  suy nghĩ nhiều về phản ứng của nhỏ Hạnh. Nó có vẻ đầy thích thú, chứ không khinh bỉ hay sợ sệt gì. Cả ngày, cả đêm hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều về nó.

--------------------------------------------------------

Lời  tác giả: Các bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra vào phần 2 của bộ truyện? Hãy chia sẻ trong phần bình luận nhé

6 nhận xét: