Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2022

[Người bạn cùng lớp] - Phần 4

Tôi với nhỏ Hạnh ngày càng thân nhau, và mỗi cuối tuần tôi vẫn cứ đến nhà nhỏ Hạnh chơi. Nhưng ở trên lớp, nhỏ Hạnh ngày càng muốn lại gần chơi với tôi hơn. Chắc là nó cũng chỉ có ý tốt, nhưng tôi thì sợ bị mọi người bàn tán, rồi phát hiện ra bí mật của tôi lắm. Nên tôi cũng chỉ cười gượng với nhỏ Hạnh rồi tìm lý do làm việc khác.

Một giờ nghỉ giải lao hôm nọ, đám con trai to mồm ngồi ở ngay phía trên tôi đang thích thú cầm điện thoại xem một cái gì đó. Thì ra là bọn nó mới tìm được ảnh của chị Đan, mới ra trường năm rồi, mặc bikini đi tắm biển. Thằng Trung bỗng quay xuống, đưa cho tôi tấm hình của chị chỉ mặc mỗi bộ bikini xanh, rồi nói:

"Coi thử đi, thích không mậy?"

"Nó thích lắm đó" - nhỏ Hạnh bỗng lên tiếng trả lời hộ, rồi cười với tôi một nét đầy ám chỉ

Tôi bỗng hoảng sợ. Chẳng lẽ nhỏ Hạnh định bật mí mối quan hệ của tôi với nó cho đám trong lớp biết sao? 

"Biết gì mà nói" - Tôi bất giác quát lại

Nhỏ Hạnh bỗng giật mình, có lẽ nó cũng không ngờ tôi lại phản ứng mạnh vậy. Nó chỉ quay đầu đi khó chịu, lẩm bẩm:

"Tao biết nhiều lắm nha"

"Hả? Mày biết cái gì? Kể xem nào" - mấy đứa con trai hùa theo, làm tôi toát mồ hôi hột

"Nó biết nó mặc bikini không sexy bằng nên ghen tị thôi" - trong cơn hoảng sợ, tôi tìm cách đánh lạc hướng mọi người

Đám con trai nghe nhỏ Hạnh bị chọc vậy cười khanh khách.

Nhỏ Hạnh nhìn tôi có vẻ giận và thất vọng lắm. Tôi cũng thấy có lỗi với nhỏ Hạnh, có lẽ tôi phản ứng hơi quá đáng. Nhỏ Hạnh chán nản đứng dậy bỏ đi. Nhưng nó chỉ đi được vài bước thì Bạc, tên học sinh cá biệt nhất lớp, lại hỏi:

"Hạnh mặc nội y có đẹp được như chị Đan không?"

"Biến đi" - nhỏ Hạnh trả lời

Bỗng thằng Bạc nắm lấy váy học sinh của nhỏ Hạnh, rồi tụt xuống, la lên: "Vậy cho kiểm tra cái nha". Nhỏ Hạnh ré lên một tiếng to, rồi vội vàng cố gắng kéo váy lên lại. Nhưng cả lớp đã kịp nhìn thấy nội y của nó rồi. "Mặc đồ lót ren luôn ha" - tên Bạc vừa cười vừa chỉ vào nhỏ Hạnh. Còn nhỏ Hạnh thì chỉ kịp nhịn nước mắt, kéo váy lên, rồi bỏ ra khỏi lớp. Mãi đến đầu giờ sau mới thấy nó lầm lì quay lại học.

Nhỏ Hạnh ré lên, rồi tìm cách kéo lại váy lên

Cuối ngày hôm đó, tôi lén ra chỗ nhỏ Hạnh trước khi nó về nhà:

"Hôm nay tớ hơi quá đáng, cho tớ xin lỗi nhé"

Nhỏ Hạnh không nói gì, còn không thèm nhìn mặt tôi. Nó bỏ đi không nói một tiếng nào.

Rồi mấy ngày, rồi cả mấy tuần sau, nhỏ Hạnh vẫn không thèm nhìn mặt tôi. Mỗi lần tôi đánh tiếng hỏi chuyện thì nó coi như tôi không có ở đó. Cuối tuần tôi ghé thăm nhà nhỏ Hạnh, bấm chuông cũng không ai trả lời. Chắc là nó giận tôi lắm. Nhưng làm sao tôi trách được nó, tại tôi mà nó mới bị chọc trước cả lớp vậy.

Còn tôi, thì tôi buồn lắm. Từ đó đến giờ chỉ có bên nhỏ Hạnh là tôi được sống thật một chút với giấc mơ của mình. Giờ đây, tôi lại cô đơn. Tôi lại không có một người bạn nào ở lớp, lại như vô hình với mọi người. 

Có những lúc tôi định coi như chưa bao giờ để cho nhỏ Hạnh biết bí mật của mình, nhưng nhìn thấy nó trong lớp, tôi lại vừa xao xuyến vừa buồn như người thất tình. Có lẽ tôi có tình cảm với nhỏ Hạnh thật.

Không, tôi thầm nghĩ, mối quan hệ này tôi phải giữ cho bằng được.

----

Tôi không đi học một tuần, rồi hai tuần. Sau cùng, nhỏ Hạnh cũng nhắn tin cho tôi, hỏi cụt lủn:

"Này, sao không đi học?"

Có lẽ nó cũng sợ là vì nó giận dỗi như vậy mà tôi bỏ học. Tôi cũng chỉ trả lời ngắn gọn:

"Mai tớ đi học"

Ngày hôm sau, kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị 2 tuần được thi hành. Tôi tìm được cách mượn đồng phục nữ từ một bạn người quen, dù có làm cho bạn khó hiểu vô cùng là tôi lấy đồng phục nữ làm gì. Tôi dậy sớm, đeo tóc giả, trang điểm, rồi mặc toàn bộ bộ y phục lên. Tôi đến trường, nhưng không vào lớp, vì chẳng ai trong lớp biết tôi là ai. Tôi trốn trong phòng thư viện của trường, chỉ đến giờ nghỉ trưa mới lên lớp.

Thấy nhỏ Hạnh đang thu dọn đồ chuẩn bị nghỉ trưa, tôi lại gần, lên tiếng:

"Chào Hạnh"

"Ai...ai vậy?" - nhỏ Hạnh giật mình quay lại, nó cũng không nhận ra tôi

"Tớ...là Khánh Ngọc đây" - tôi cố hết sức với giọng nữ giả của mình

Nhỏ Hạnh bần thần, ngạc nhiên. Có mấy đứa trong lớp hỏi nó: "Hạnh, ai đây?"

"À...con bạn tớ bên lớp khác ấy mà, chắc tụi mày chưa gặp bao giờ" - nhỏ Hạnh chỉ trả lời qua loa

Nhỏ Hạnh nhanh chóng kéo tôi ra khỏi lớp, rồi vào một phòng kín ở thư viện.

"Phòng gì đây?" - tôi hỏi

"Phòng họp chi bộ, thường chỉ có cán bộ lớp được vào, giờ này không có ai đâu" - nó trả lời

"À" - tôi chỉ gật gù

"Cậu làm cái quái gì thế? Sao lại ăn mặc thế này đến trường" - nhỏ Hạnh hỏi đầy hoang mang

"Tớ... tớ xin lỗi vì hôm nọ vì sợ cậu nói cho mọi người biết mà có lỗi với cậu. Hôm nay tớ mặc thế này đến trường để cho cậu thấy là cậu đối với tớ là quan trọng nhất, chứ không phải việc kia" - tôi gượng gạo nói

"Trời..." - nhỏ Hạnh nói, nhưng nó đã bắt đầu cười - "cậu...cậu ngốc lắm"

Bỗng có một phút lặng, cả hai đứa chả biết nói gì ngại ngùng. Rồi nhỏ Hạnh lên tiếng:

"Cậu...giả gái giống lắm"

"Cám ơn" - tôi chẳng biết trả lời khác sao

"Mà...chỉ mặc quần áo con gái bên ngoài thôi...hay là...?" - nhỏ Hạnh tò mò

Biết ý, tôi cũng không dám chối, trả lời: "Có cả nội y bên trong nữa"

Nhỏ Hạnh bỗng trở nên đầy thích thú: "Đâu, cho tớ coi"

"Này, cậu đừng có vô duyên" - tôi đẩy nhỏ Hạnh ra

Nhỏ Hạnh bỗng lấy tay vén váy tôi lên, tôi bất giác dùng tay đẩy ra, rồi la lên: "Á, đừng"


"Kêu như đứa con gái, mà có mặc xì líp ren luôn" - nhỏ Hạnh vừa cười vừa nói. Nó đẩy tay tôi ra, rồi kéo hẳn cái váy lên, nhìn thấy hết chiếc quần lót ren đen mà tôi đang mặc.

Bỗng nhỏ Hạnh dừng lại: "Ủa... "nó" đâu rồi?"

Tôi ngượng quá, không trả lời kịp. Nhỏ Hạnh quay qua tôi, với ánh nhìn hoảng sợ: "Cậu...cậu đi cắt luôn à..."

"K...." - tôi chưa kịp trả lời

"Sao cậu dại dột thế, sao lại làm thế"

"Không...không...tớ chỉ giấu nó đi thôi. Tại váy ngắn quá, tớ sợ mọi người thấy rồi biết, nên..."

"Nên giấu đi cho giống con gái?" - nhỏ Hạnh vừa cười vừa kết thúc câu nói hộ tôi

Nhỏ Hạnh lại gần tôi, sờ mó bộ quần áo, rồi vẫn nói tiếp: "Làm sao giấu nguyên cục thịt đi được hay ha. À nhưng mà nhắc mới nhớ cậu cũng chả có bao nhiêu để mà giấu"

Rồi nó chạm vào vai tôi, bỗng cảm thấy dây áo ngực: "Cậu có mặc áo ngực luôn à?"

"Ừ..."

"Rồi làm sao có bộ ngực săn đẹp vậy?" - nó hỏi tiếp

"Cái này là dùng áo nâng ngực, với có nhét đồ độn thêm nữa"

"Cởi áo ra cho tớ xem" - nó ra lệnh

"Này...lỡ có ai bước vào..."

"Cởi ra, còn không thì đừng có bày đặt xin lỗi nữa"

Tôi đành phải từ từ tháo cúc áo, rồi để lộ mình cho nhỏ Hạnh thấy.





"Trời...ngực đẹp quá...áo ngực cũng đẹp" - nhỏ Hạnh vừa khen vừa cười nức nở

Tôi im lặng không biết nói gì. Dù sao, tôi cũng hơi cảm thấy thích thú vì được khen như vậy.

"Thế..cậu tha lỗi cho tớ chưa"

"Để tớ ra ngoài suy nghĩ đã"

Nhỏ Hạnh bước ra khỏi cửa, nhưng có quay lại nói: "À...không được mặc đồ lên nhé, tớ quay lại mà không thấy bộ ngực sexy và cái quần xì líp phẳng lì của cậu thì đừng trách"

Tôi đành phải ngồi chờ nhỏ Hạnh suy nghĩ. Dù nó có tha lỗi cho tôi không, tôi cũng thấy thoả mãn khi được đến trường một hôm trong bộ dạng này. Tôi chỉ hy vọng rằng tôi với nó sẽ còn được thân thiết như vậy thêm nhiều lâu nữa.

Tôi đang ngồi chờ thì nhỏ Hạnh mở cửa quay lại. Nhưng đi theo nó còn có thằng Trung, thằng Quân, thằng Nhật. Lần này thì đến lượt tôi ré lên một tiếng. Cả 3 bọn nó nhìn thẳng vào áo lót và bộ ngực của tôi, và tôi chỉ biết ôm ngực quay đi.


"Ối chết, Khánh Ngọc đang thay đồ, đi ra cho người ta thay đồ coi" - nhỏ Hạnh giả vờ, đuổi bọn kia đi

Lúc nó quay lại, tôi đã rơm rớm nước mắt, vội vàng cài áo lại. Tôi vùng vằng với nhỏ Hạnh:

"Sao cậu nỡ làm thế"

"Này, sao lại sướt mướt như con gái thế, giờ thì mình huề rồi nha" - nhỏ Hạnh chỉ cười rồi đáp

Nó giúp tôi mặc đồ lại, rồi tôi hẹn nó gặp nhau lúc tan trường. Tôi lại trốn trong phòng thư viện, dù tôi có để ý các ông thầy canh thư viện cứ nhìn vào mấy chỗ nhạy cảm của tôi mãi.

----

Cuối giờ, tôi gặp nhỏ Hạnh. Nhỏ Hạnh nhẹ nhàng nói:

"Cậu dũng cảm lắm, tớ không nghĩ là cậu sẽ làm vậy"

"Vì tớ..."

"Sao?"

Tôi hít một hơi đầy, rồi đáp: "Vì tớ thích cậu lắm"

Nhỏ Hạnh im lặng một hồi, rồi trả lời: "Tớ cũng thích cậu"

"Thật...thật ư?"

"Thật chứ...Nhưng tớ không thích thằng con trai xấu tính vô duyên kia, tớ chỉ thích Khánh Ngọc thôi"

"Vậy tớ sẽ là Khánh Ngọc"

"Thế nhé, vậy mình quen nhau nha" - nhỏ Hạnh mở vòng tay ra. Rồi tôi ôm lấy nhỏ Hạnh. "Chu choa ngực bự quá" - nó còn đùa được câu cuối


7 nhận xét:

  1. xem đầu luôn kaka

    Trả lờiXóa
  2. Yeah lại có truyện người bạn cùng lớp chờ mòn mỏi mới đc đọc cảm ơn ad, chúc ad nhiều sức khỏe và năng suất hơn để phục vụ đọc giả nhé.

    Trả lờiXóa
  3. tuyệt vời, mong bạn mai ra phần 5 luôn

    Trả lờiXóa
  4. Hay quá ad lâu r ms thấy

    Trả lờiXóa
  5. Ủng hộ ad , chờ mòn mỏi luôn ấy. Mong ad ra bài sớm . Chúc ad nhiều sức khoẻ

    Trả lờiXóa
  6. Cái kết này dễ thương quá. Mong ad ra thêm những truyện về chủ đề liên quan đến trường học hay gia đình như bộ này được ko ạ. Cảm ơn ad đã cho ra nhiều siêu phẩm để mn đc đọc ạ

    Trả lờiXóa