Hít một hơi thở sâu cho đỡ hồi hộp, mỉm nụ cười tươi như đã được dạy, Xuân gõ cửa phòng Nghĩa. Mở cửa ra là chàng trai Nghĩa, 24 tuổi, nhưng đã là tổng biên tập tạp chí Phong Ba. Tạp chí Phong Ba vốn xuất thân chỉ là một tạp chí khiêu dâm rẻ tiền của ông Tề, chỉ xuất bản online. Nhưng sau khi thuê Nghĩa, một chàng trai trẻ bỏ học khi chỉ lớp 10, tạp chí Phong Ba lên như diều gặp gió. Không có nhiều học vấn nhưng Nghĩa có mắt nhìn phụ nữ rất tốt, và anh đã tạo nên tên tuổi của bao nhiêu siêu mẫu trẻ ở Việt Nam, như Hoàng Tú, Bảo Ngọc, Gia Linh, và còn nhiều cô gái nữa. Được Nghĩa chọn làm người mẫu cho Phong Ba, là cơ hội nghìn năm có một của bất kì người mẫu trẻ nào.
Chính vì vậy Xuân hôm nay mới lo lắng đến vậy. Xuân năm nay 19 tuổi, là hoa khôi trường cấp 3 Chu Văn An, không đi học Đại Học mà chỉ đi làm người mẫu vặt cho vài cái quảng cáo linh tinh. Qua quen biết, cuối cùng Xuân cũng mới hẹn được gặp Nghĩa.
"Chào em, em tên gì ấy nhỉ?" - Nghĩa hỏi
"Dạ, em tên Xuân. Nhưng bạn bè em bảo tên này nghe hơi quê, nên nghệ danh của em là Bé Su" - Xuân đáp
"Em nhìn cũng xinh xắn, dễ thương, chiều cao không tệ, số đo 3 vòng thế nào?" - Nghĩa hỏi
Bị hỏi thẳng số đo 3 vòng, Xuân hơi lúng túng, nhưng cô cũng trả lời nhanh:
"Dạ... của em là 80-60-85 ạ"
"Được đấy nhỉ, thế ngoài làm người mẫu ra em có tài năng gì không? Ca hát, nhảy múa, đánh đàn?"
"Em biết đánh đàn piano" - Bé Su nhanh nhảu
Bỗng một cái im lặng đáng sợ bao phủ căn phòng làm việc của Nghĩa. Nghĩa nhìn vào mắt Xuân, rồi nhìn vào ngực, vào cơ thể của Xuân. Nghĩa đăm chiêu suy nghĩ một hồi, còn Xuân thì toát mồ hôi hột.
"Vén váy lên" - đột nhiên Nghĩa nói
"Dạ...?" - Xuân có vẻ hơi ngạc nhiên
"Dạ vâng cái gì. Em làm người mẫu sau này còn phải làm mẫu đồ bơi, mẫu nội y, ngại thì làm sao theo nghề được"
"Nhưng...anh cho em chuẩn bị được không hôm khác em quay lại" - Xuân biết là theo nghề sẽ phải chụp hình nội y, nhưng ở một mình với Nghĩa làm Xuân thấy rất khó xử
"Anh bận lắm. Em về thì về luôn đi" - Nghĩa nói cụt lủn
Xuân quay qua, rồi quay lại. Cô muốn bỏ đi lắm, nhưng cơ hội này có thể chỉ đến một lần. Vả lại, Nghĩa nói đúng, trước sau gì thì cô cũng phải đối mặt với tình huống này. Xuân nhắm mắt lại, rồi lấy tay vén váy của mình lên, để lộ ra cái quần lót trắng đơn giản mà cô đang mặc. Nhẽ ra nếu cô biết trước, cô sẽ chọn một chiếc quần lót đỡ buồn chán hơn.
Cô đứng đó, có cảm giác như hằng tiếng đồng hồ. Nghĩa ngồi đó thở ra tiếng, nhìn thẳng vào vùng kín của cô, mãi không cho cô vén váy xuống. Còn cô thì chỉ biết nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt Nghĩa.
Sau một hồi, Nghĩa đứng dậy, lại gần Xuân. Cô chảy mồ hôi hột, sợ hãi, và còn sợ hơn khi Nghĩa lại gần nói thầm vào tai Xuân:
"Bé Su à, lồn của em, đẹp lắm, cho anh xem thêm được không"
"Thôi chết rồi, gặp thằng khốn nạn rồi" - Xuân thầm nghĩ. Cô vội kéo váy lên, rồi bỏ chạy vội ra cửa. Nghĩa không chặn cô, nhưng cô vừa định đi thì Nghĩa nói:
"Tôi gọi vài cuộc điện thoại bảo mọi người là cô khó làm việc chung thôi, là sự nghiệp người mẫu của cô kết thúc"
"Anh...Anh" - Xuân hốt hoảng, nhưng không biết chửi gì
"Tuỳ em thôi, cho anh xin vài giây phút vui, thì cơ nghiệp em thăng tiến. Bỏ chạy, thì em cạp đất mà ăn" - Nghĩa nói
Xuân chảy nước mắt, không biết phải làm thế nào. Nghĩa từ từ tiến lại gần. Xuân trong lòng muốn bỏ chạy, nhưng không hiểu sao cô vẫn đứng đó. Sau vài động tác, váy của cô bị xé rách. Rồi đến áo lót cũng bị Nghĩa lột ra đầy bạo lực. Quần lót rồi cũng bị xé tan. Xuân khoả thân trước mặt Nghĩa, chỉ còn đôi cao gót trên chân. Nghĩa đè cô ra sàn gỗ, rồi bắt đầu thú tính. Mọi việc diễn ra quá nhanh, Xuân không kịp biết nghĩ thế nào.
Đan, thư kí của Nghĩa, ngồi bên ngoài, nghe tiếng rầm rầm ịch ịch, thở dài. Cô biết thừa chuyện gì đang xảy ra. Dàn siêu mẫu của tạp chí Phong Ba, chưa có ai chưa là nạn nhân của Nghĩa, kể cả chính cô là thư ký quèn. Nhưng thấp cổ bé họng như cô thì biết làm sao. Cô chỉ biết đi vào phòng thay đồ của tạp chí, chuẩn bị quần áo tạm, để khi Xuân khóc lóc bước ra như bao người khác đã đi vào văn phòng Nghĩa, Đan có ít đồ cho Xuân mặc tạm để đi về nhà, thay cho trang phục đã bị Nghĩa xé rách kia.
----
Ba năm sau
Nghĩa hăng hái bước vào văn phòng. Anh thành công như hôm nay cũng chính là do đam mê công việc, nên anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi đến giờ làm. Đối với anh, được chụp, xem, xuất bản phụ nữ đẹp là thú vui, không phải công việc. Anh lên tiếng chào buổi sáng to với các nhân viên của tạp chí. Nhưng hôm nay anh thấy có gì là lạ, nhiều nhân viên nhìn anh lo lắng và sợ sệt. Anh chỉ nghĩ được vài phút rồi lại bỏ qua, pha tách cà phê phin, bước vào phòng làm việc của mình.
Nhưng mở cửa ra, anh thấy căn phòng trống hoắc, tất cả giấy tờ, máy tính của anh đã bị dọn đi hết. Ngồi ở trong phòng, chỉ có mỗi ông Tề, chủ sở hữu tạp chí:
"Sếp, chuyện gì đây" - anh hỏi ông Tề
"Tôi mới bán tạp chí rồi. Có người mua gọi cho tôi trả giá đến 50 tỉ đồng, trả bằng tiền mặt ngay trong tuần. Giá cao như thế này, tôi không thể không bán được" - ông Tề nói
"Sếp, sao Sếp không bàn trước với em"
"Nếu là cậu nhận được lời chào mua như thế này, cậu có bàn với ai không"
Nghĩa thở dài.
"Thế chủ mới là ai, họ tính thế nào với tạp chí"
"Chủ là ai thì tôi không rõ, họ mua thông qua trung gian. Nhưng họ bảo họ sẽ thuê giám đốc mới của riêng họ, nên chắc là, cậu tìm việc mới đi là vừa"
"CÁI GÌ? Sao Sếp không bảo vệ em? Bao nhiêu năm em còng lưng ra làm cho Sếp"
"Tôi có nói với họ là tạp chí này thành công là do cậu. Họ chỉ bảo rằng họ sẽ phỏng vấn cậu, cho cậu 1 cơ hội. Còn lại tôi cũng không biết họ tính như thế nào. Sau cùng thì, tôi cũng đã bán tạp chí cho họ rồi."
"Trời ơi Sếp làm khó em rồi"
"Thôi, tôi chỉ muốn nói với cậu thế thôi. Cám ơn cậu đã vì công ty bao nhiêu năm qua. Chúc may mắn và hẹn gặp lại" - ông Tề nói rồi bỏ đi, có vẻ vẫn rất vui vẻ với số tiền vừa bán được
Nghĩa lo lắng, đi qua đi lại không ngồi xuống được. Lương của cậu rất cao, nhưng cậu dùng đi chơi gái, cá độ đá banh, đánh bạc, mua đồ xa xỉ hết. Cậu vẫn đang nợ xã hội đen vài trăm triệu đồng, nhưng cậu nghĩ cứ tiếp tục kiếm ra tiền rồi cứ trả nợ dần dần sẽ không sao. Bây giờ mà mất việc, không trả được nợ, bọn xã hội đen nó giết cậu mất.
Cậu cố trấn an bản thân, ngồi xuống ghế trong văn phòng trống vắng. Cậu nghe được là người chủ mới sắp đến, cậu sẽ cố gắng thuyết phục cho cậu tiếp tục làm tổng biên tập. Sau cùng thì, ngoài cậu ra, còn ai làm công việc này tốt hơn nữa.
----
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, và Xuân, cô gái ngày hôm nào, bước vào.
"Bé Su? Giờ không phải lúc, đi ra đi anh bận lắm" - Nghĩa đuổi đi
Xuân không nói gì, chỉ rút ra một tờ văn bản đưa cho Nghĩa. Nghĩa vừa đọc, mắt vừa mở to ra đầy ngạc nhiên:
"EM? Em là chủ mới của tạp chí?"
"Sau khi làm mẫu nội y cho anh được vài tháng, em được Bầu Lâm nhắn tin theo đuổi. Bọn em mới làm đám cưới 2 tháng trước, và công ty này, là quà cưới của em" - Xuân trả lời
"Em... Em phải cho anh tiếp tục làm tổng biên tập" - Nghĩa nói
"Tại sao?" - Xuân cắt lời
Nghĩa hơi lúng túng, nhưng mạnh dạn nói tiếp: "Vì anh là người xây dựng tạp chí được như ngày hôm nay. Anh là người cho em và bao nhiêu người mẫu trẻ khác cơ hội"
"Sau khi hiếp dâm từng đứa một" - Xuân lại cắt lời
"Anh..." - Nghĩa không biết nói thế nào
"Em quyết định rồi, em sẽ là giám đốc kiêm tổng biên tập mới. Mời anh đi khỏi văn phòng của em dùm, không là em gọi bảo vệ"
"Không, cho anh một cơ hội chứng tỏ mình đi"
"Vì anh phải trả tiền thua bạc phải không?" - Xuân hỏi thẳng
"Sao...sao em biết"
"Anh nhớ lại xem anh bắt đầu đánh bạc khi nào. Có phải vài tháng trước anh đi nhậu xong được mời đánh thử không? Chủ sòng bạc đó là bạn thân của chồng em"
"Em...em cố tình hại anh à?" - Nghĩa giận dữ
"Ngay khi anh bước ra khỏi cửa văn phòng anh sẽ gặp chủ nợ của anh. Em hy vọng anh có tiền trả cho họ. Không thì em nghe nói họ không dễ tính đâu."
"Em...em muốn gì? Em muốn hại chết anh à?"
Xuân cười ha hả, đắc thắng. Còn Nghĩa giờ đây mặt xanh như bánh chưng ngày Tết. Chân của Nghĩa run run. Chẳng qua là vì Nghĩa quá kiêu ngạo, chứ không có lẽ giờ đây Nghĩa sụp xuống đất vì lo lắng rồi.
"Thôi được rồi, nếu anh thiếu tiền, nể việc anh tạo tên tuổi cho em, em sẽ cho anh một hợp đồng 5 năm, lương như cũ. Tất nhiên, em đã là tổng biên tập rồi, anh không thể có chức vụ đó nữa"
Nghĩa nghĩ bụng, chắc là nó sẽ bắt mình làm thư kí phục vụ cho nó, hoặc lái xe chở nó đi làm. Đúng là nhục thật, nhưng làm cu li mà được giữ lương cũ, nhất định sẽ làm.
"Em nghĩ thế này, bây giờ thời thế đổi thay rồi, bây giờ em làm tổng biên tập, việc cũ của anh. Thì anh làm người mẫu, việc cũ của em"
"Người mẫu?"
Nghĩa nghĩ một hồi, rồi nói: "Đơn giản vậy sao?"
"Đơn giản? À không không, em nghĩ anh hiểu lầm rồi. Phong Ba đó giờ là tạp chí cho đàn ông, chỉ có người mẫu nữ thôi. Sắp tới có bộ sưu tập váy của nhà thiết kế Tâm theo phong cách nữ sinh, anh sẽ là người mẫu cho bộ sưu tập này"
"ANH? MẶC QUẦN ÁO NỮ? Không đời nào"
"Nhận việc hay không là tuỳ anh"
Nghĩa giận sôi máu, nghĩ bụng rõ ràng là nó muốn sỉ nhục mình. Nhưng bỏ đi thì cũng không được. Nhưng chẳng lẽ nó định chụp hình mình rồi đăng lên báo thật? Nghĩa không biết trả lời thế nào
"Em cho anh 10 giây để trả lời. 10, 9, 8, 7, 6, 5"
"Khoan...Khoan...Thôi được rồi. Nhưng anh lấy tiền trước"
Xuân lấy một cục tiền ra, quăng vào mặt Nghĩa. Rồi Xuân gọi Đan vào phòng nói:
"Đan sẽ chuẩn bị cho anh, sáng mai chụp nhé"
"Chuẩn bị? Vậy là em lên kế hoạch trước!"
"Thứ nhất, từ giờ gọi tôi bằng chị. Thứ hai, chịu khó đi, để cho mi biết phận con gái đi làm mẫu như thế nào"
Nghĩa nổi giận đùng đùng, nhưng không biết nói gì, làm gì. Đan đành phải kéo anh đi ra phòng phụ kiện để chuẩn bị. Nghĩa vừa giận, vừa khó hiểu, vừa xấu hổ. Nhưng hoạn nạn của anh chỉ mới bắt đầu thôi.
----
Đan dành suốt buổi chiều hôm đó chuẩn bị cho Nghĩa. Từ cạo sạch lông, đeo tóc giả, mặc áo nâng ngực, đến tập đi cao gót. Nghĩa thở dài, tự nhủ rằng thôi, việc gì cũng sẽ qua. Nghĩa và Đan ngủ lại ở phòng phụ kiện. Nghĩa giả gái thì giống thật, nhưng chưa biết ứng xử đủ để ra ngoài không bị phát hiện.
Sáng đến, trước giờ đi chụp, Đan bỗng đưa cho Nghĩa một cái gì đó. Nghĩa mở ra, thì ra là một cái quần lót nữ xanh, hợp màu với chiếc áo lót của anh.
"Cái gì đây?"
"Anh phải mặc vào chứ sao. Hôm qua tôi không bảo anh mặc vì thấy thương anh đi ngủ, mặc bị cấn. Nhưng hôm nay thì chị Xuân yêu cầu anh mặc đủ bộ"
"Đủ bộ? Thôi cho anh mặc quần lót nam đi, có ai biết đâu"
"Chị Xuân yêu cầu như vậy, tôi không làm khác được"
Nghĩa chán ngán, phải mặc chiếc quần lót vào. Kéo quần lót nữ lên đôi chân mới được cạo sạch của anh, cả người anh run lên một phát. Anh mặc chiếc quần vào, nhưng nó hơi chật, lại bám chặt vào dương vật của anh, làm anh cứ cương cứng mãi. Loay hoay một hồi, cậu nhỏ của anh mới bình tĩnh lại đôi chút, và chịu nằm ngoan ngoãn trong ngôi nhà mới.
Anh định đi rồi, thì Đan bảo anh dừng lại:
"Chị Xuân bảo anh phải giấu chim đi"
"Giấu? Làm sao tôi giấu?"
"Đẩy 2 hòn bi lên, kéo chim lại qua háng, rồi dán chặt lại" - Đan vừa nói vừa đưa anh băng keo
Nghĩa biết là cãi với Đan chẳng ích lợi gì, đành làm theo, nhưng loay hoay mãi không làm được. Đan nhìn đồng hồ, khó chịu là sắp trễ giờ. Bỗng Đan lại gần Nghĩa, vén váy Nghĩa lên, tụt cái quần lót xuống, rồi lấy tay đẩy 2 hòn bi của Nghĩa lên.
"Ối, á" - Nghĩa kêu lên
"Để im làm cho"
Đan lấy dương vật Nghĩa, kéo mạnh qua háng, kéo đau quá làm Nghĩa rú lên một cái, rồi lên băng keo buộc chặt lại.
"Chật, chật quá" - Nghĩa phàn nàn
"Con gái đi chụp ảnh mẫu, khó chịu là bình thường"
"Nhưng như thế này thì tôi vô sinh mất"
"Anh lo làm sao qua được hôm nay đi đã, mặc quần vào đi"
----
Nghĩa bước vào phòng studio, trước mặt anh là Xuân, Đan, và 2,3 thợ ảnh của công ty. Đối diện với thợ ảnh mà anh từng quen biết làm anh xấu hổ vô cùng. Nhưng tình thế như thế này, anh biết làm sao.
"Nằm lên ghế, nằm nghiêng, khoe cái chân dài ra nha." - Xuân ra lệnh
Nghĩa muốn làm theo, và anh cố gắng làm theo, nhưng anh xấu hổ quá, thành ra cứ cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào camera.
"Dừng! Ê em gái, em phải biểu cảm dễ thương như con gái, còn không chị huỷ hợp đồng, hiểu chưa?" - Xuân ra lệnh tiếp
Nghĩa sợ hãi, gật đầu. Anh lấy hết sức bình sinh, vượt qua khỏi sự kinh tởm của bản thân, để bẽn lẽn cười như một thiếu nữ.
ra truyện mới nhanh tiếp đi ad về Cô bạn cùng lớp ấy
Trả lờiXóaThích thế nhỉ
Trả lờiXóa